Bùi Nguyên Minh không để ý đến sắc mặt khó coi của Miyamoto Sakura, mà cười híp mắt nhìn chằm chăm Miyamoto Aya nói: “Cao thủ sòng bài, cô lắc xúc xắc lợi hại thật đấy, tôi đoán tâm tư của cô cũng lợi hại không kém.
”
“Cô thấy đấy, cái gọi là đánh bài, nói cho cùng cũng là đấu tranh tâm lý thôi mà.
”
“Nếu như cô bị tôi đoán trúng thì điều này nói rõ răng cô không phải là đối thủ của tôi”
“Trừ khi cô gian lận, nếu không sẽ không cách nào thäng được tôi.
”
“Như vậy đi, chỉ cần cô quỳ xuống, dập đầu cho tôi một cái, kêu một tiếng ông nội tôi sẽ không chơi nữa, tha cho cô, như thế nào?”
“Anh.
.
”
Miyamoto Aya giận đến run rẩy cả người, giờ phút này cô ta không nói nhảm, mà lại cầm hộp lắc xúc xắc lên, lắc điên cuồng.
Tốc độ lần này lại vượt xa lần trước, cuối cùng ” Âm” một tiếng dộng vào trên bàn.
Mà thanh âm của xúc xắc, dường như biến mất trong nháy mắt.
Làm xong động tác này, Miyamoto Aya nhìn chằm chảm Bùi Nguyên Minh, lạnh giọng nói: “Đặt tiền cược đi!”
Bùi Nguyên Minh cười một tiếng, đưa tay xòa một cái trên thẻ cược, cười cười nói: “Tiếp tục chơi cũng không có ý nghĩa”
“Tôi dừng ở đây”
“Chỗ tôi chắc cũng khoảng mấy chục tỷ rồi.
Lát nữa mà thua, các người chịu nổi chắc?”
“Cô Miyamoto, tôi đoán không lầm, các người mới vừa bồi thường cho Phương Trung Nghĩa một khoản không nhỏ, đúng chứ?”
“Bây giờ lại thua thêm một khoản kếch sù cho tôi, cô không sợ bị ông chủ của mình bán đến châu Phi đào quặng à?”
“Ngây thơ!”
Miyamoto Sakura thần sắc lãnh đạm, lạnh lùng mở miệng nói: “Mở cửa làm ăn, anh dám chơi, chúng tôi dám chi!”
“Đừng nói nhảm nhiều thế, muốn đặt thì đặt đi!”
Có điều, giờ phút này tuy biểu tình của Miyamoto Sakura mặc dù vẫn vô cùng lạnh nhạt, nhưng trong lòng đã có chút sợ.
Thua nữa, sẽ không có ngần đấy tiền!
Muốn chung được con số khổng lồ đó thì e rằng tập đoàn Miyamoto cũng sẽ phải bán đi không ít tài sản cá nhân.
Bùi Nguyên Minh nghe vậy ha ha cười to, nói: “Được, rất tốt, tôi rất thích cái biểu tình muốn giết chết tôi nhưng lại không thể không chơi tiếp với tôi đây của cô Miyamoto”
“Cô yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cô khó xử đâu.
”
“Ván này, tôi đặt bốn năm sáu, lớn!”
Lời này vừa ra, cả người Miyamoto Aya cứng đờ.
Cô gái Đảo Quốc bên người Bùi Nguyên Minh lần này cũng không nói nhảm, mà mau mắn mở hộp lắc.
Mọi người tập trung nhìn sang, chỉ thấy đến trên mặt bàn xuất hiện ba số một.
“Một, một, một, nhỏ!”
Nhỏ đến không thể nhỏ hơn nữa.
Tất cả mọi người thét một tiếng kinh hãi, sắc mặt lộ ra vẻ khó có thể tin.
Hiển nhiên là không có ai nghĩ đến, Bùi Nguyên Minh một mực đại sát tứ phương, lại thua ở một ván mấu chốt nhất.
Ván thua này, ý nghĩa tiền mà anh thắng trước đó, toàn bộ đều trả lại cho sòng bạc.
“Ha.
.
”
Tỉnh thần căng như dây đàn của Miyamoto Sakura trong nháy mắt thả lỏng, cả người nhẹ nhõm.
Nếu quả thật thua ván này nữa, cô ta cũng muốn nhảy ngay xuống biển.
“Cậu Diệp, đáng tiếc! Vận may của cậu chỉ thiếu một chút thôi!”
“Thật ra thì cậu nên dừng sớm!”
“Đúng đúng đúng, tại vì anh quá tham cho nên mới tham quá thì thâm!”
Một đám người cũng bàn luận sôi nổi.
Trước còn cảm thấy Bùi Nguyên Minh có vận may vô địch, bây giờ mới phát hiện, quả nhiên là một con gà mờ, trước chính là mèo mù vớ cá rán mà thôi.
Bây giờ Miyamoto Aya dùng bản lĩnh thật sự thì anh liền thua, thua hoàn toàn, thua sạch sẽ.
Cái cô gái Đảo Quốc đó cũng bày ra vẻ mặt đầy khinh bỉ, còn tưởng rằng thật sự gặp vận may, ai dè lại chẳng qua là công cốc.
Cô ta lập tức thể hiện vẻ chê bôi, chê xoay người rời đi.
Mà Miyamoto Sakura cũng lộ ra nụ cười thiên kiều bá mị “Bùi Nguyên Minh, anh không được rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...