Anh Long đầu trọc thật sự là đệ tử ở ngoài, Long Môn phân hội thủ đô có mấy chục nghìn người, cho nên anh ta không có tư cách tham gia thi đấu trên lôi đài tối qua, tất nhiên không biết Bùi Nguyên Minh.
Mà nghe anh Long đầu trọc nói tên Uông Vĩ Thành xong, lúc này gương mặt Triệu Thanh Hạm trắng bệch.
Lấy tên người khác ra làm ra vẻ, kết quả lại đụng vào chính chủ sao? Trên thế giới này còn chuyện nào xấu hổ hơn nữa không? Hơn nữa Uông Vĩ Thành căn bản không biết Triệu Thanh Hạm, tên tuổi Uông Khải Trạch, có lẽ không có tác dụng gì trước mặt Uông Vĩ Thành.
Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt Triệu Thanh Hạm khó coi tới cực hạn.
Ngay sau đó, bên ngoài phòng VỊP truyên tới giọng nói lạnh lùng của Uông Vĩ Thành: “Minh Long, không phải bảo cậu vào trong xe lấy một chai Mao Đài sao? Sao dây dưa lâu như vậy?”
Rất rõ ràng, vừa rồi Uông Vĩ Thành phái anh Long đầu trọc ra ngoài làm việc, nhưng mà đợi rất lâu không thấy anh ta trở vê, cho nên tự mình ra ngoài.
Anh Long đầu trọc hoảng sợ, đôi mắt anh ta khẽ đảo một vòng, vội lùi ra ngoài cửa nhỏ giọng nói: “Phó hội trưởng Uông, tôi vừa gặp một người phụ nữ, vậy mà dùng tên ngài làm ra vẻ, trong lúc này tôi không nhịn được! ”
Nghe thấy thế, mí mắt Triệu Thanh Hạm giật giật điên cuồng, cô ta có chút sợ hãi.
Nhỡ đâu Uông Vĩ Thành đi tới nói một câu không biết mình, thì sẽ mất hết mặt mũil Đồng thời cô ta liếc mắt nhìn Biên Bất Phụ cầu cứu, hi vọng Thiên Kiêu Đại Hạ này có thể ra mặt giúp mình.
Cảm nhận được ánh mắt cầu cứu của Triệu Thanh Hạm, Biên Bất Phụ có lòng biểu hiện trước mặt Hạ Vân.
Lúc này anh ta tiến lên một bước, thản nhiên nói: “Cô Triệu đừng hoảng sợi”
“Tuy không biết cô có mâu thuẫn gì với tên đầu trọc này, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được anh ta là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, hôm nay đầu này, tôi định giúp cô!”
“Cô ở phía sau dùng trà đi, chút việc nhỏ đó, để tôi giúp cô giải quyết”
Khi nói chuyện, chỉ thấy Biên Bất Phụ trực tiếp kéo bình phong sang hai bên phòng VIP, nhất thời tâm nhìn phía trước trở nên rõ ràng hơn.
Đám người Bùi Nguyên Minh lập tức thấy được, đứng phía sau cách Minh Long không xa, rõ ràng là Uông Vĩ Thành và Thanh Hư đạo trưởng.
Trừ chuyện đó ra, còn có mấy đệ tử bên Uông Vĩ Thành nữa.
Những người này hẳn là đang tìm chỗ ăn cơm, bàn bạc chuyện ngày hôm qua, nhưng không thể ngờ tới lại tình cờ gặp ở đây.
Không cho những người khác cơ hội mở miệng, Biên Bất Phụ để hai tay ở sau lưng, lạnh lùng nói: “Các vị, tôi tên là Biên Bất Phụ, vua tán thủ Đại Hạ chính là tôi!”
“Cô Triệu, là một trong những người tôi bảo img
- -----------------.