Đợi mọi người rời đi, Uông Vĩ Thành tiến lên trước, nắm lấy tay Kim Tuyết Ngọc chậm rãi mở miệng: “Giáo sư Bác đã mời ông Chung Nam Sơn rồi”
“Chỉ cân bên ông Chung phẫu thuật xong, sẽ tới đây trước tiên.
”
“Cho nên em nhất định phải cố gắng chống đỡ!”
Lúc này gương mặt Kim Tuyết Ngọc trắng xanh, suy yếu mở miệng nói: “Những lời mọi người mới nói, tôi đều nghe thấy cả”
“Nếu buổi phẫu thuật của Chung Nam Sơn làm ba ngày ba đêm thì sao? Nếu bệnh nhân của ông ta có trạng thái sau phẫu thuật không tốt, ông ta không thể rời đi đúng không?”
“Hay là nói nếu ông ta nguyện ý tới, nhưng sau khi tới đây, tôi đã hoàn toàn biến thành người sống đời sống thực vật thì sao?”
“Ông Uông, chúng ta không đợi được nữa đâu! Ông nhất định phải cứu tôi!”
Mí mắt Uông Vĩ Thành hơi giật giật, sao ông ta có thể không biết những chuyện Kim Tuyết Ngọc nói, chẳng những có khả năng xảy ra, còn có khả năng rất cao.
Nhưng lúc này ông ta vẫn trấn an: “Em yên tâm đi, ông Chung nhất định sẽ tới đúng lúc”
Kim Tuyết Ngọc cười đau khổ.
“Nếu ông ta không xuất hiện thì sao?”
“Loại bệnh này của tôi, đã sớm kéo vô số quan hệ tìm ông ta, nhưng bên ông ta đều trả lời là như nhau, cần số thứ tự, bởi vì mỗi bệnh nhân đều cân ông ta!”
“Mà số thứ tự ở chỗ ông ta, đã sớm đặt tới năm năm sau, chúng ta có thể đợi được năm năm sau à?”
“Huống hồ cho dù chúng ta có thể chống đỡ được tới lúc đó, nhưng ông có thể đảm bảo ông ta sẽ chữa được cho tôi à?”
“Nếu như ngay cả ông ta đều bó tay, vậy tôi làm sao bây giờ? Trực tiếp biến thành người sống đời sống thực vật? Sống không bằng chết sao?”
Nghĩ tới những chuyện này, Kim Tuyết Ngọc không rét mà run.
Lúc trước cô ta vẫn luôn cười mẹ Uông Linh Đan rơi vào kết cục sống không bằng chết như vậy.
Nhưng không thể ngờ tới mình cũng có khả năng rơi vào kết cục như vậy.
Chuyện này chỉ có thể nói là vì quả báo mà thôi “Chung Nam Sơn không được, vậy thì chúng ta lại tìm chuyên gia khác thử xeml”
Uông Vĩ Thành gắn từng chữ mở miệng.
“Tôi không tin thế giới rộng lớn như vậy, đều không tìm được một bác sĩ có bản lĩnh”
Kim Tuyết Ngọc thở dài một hơi, nói: “Nếu ông Chung đều đã bó tay, như vậy nói lên bệnh của tôi không chữa được”
Nói tới chuyện này, bỗng nhiên cô ta nhớ tới một chuyện, trong đôi mắt xuất hiện hi vọng.
“Bùi Nguyên Minh, tôi biết rồi! Phải tìm Bùi Nguyên Minh!”
.