Chàng Rể Quyền Thế Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh


Ngoài cửa biệt thự, không biết xuất hiện một người đàn ông mặc âu phục màu đen, lưng rộng từ lúc nào.

Không đợi Bùi Nguyên Minh kịp phản ứng, Uông Linh Đan đã đi qua mở cửa, đón người đàn ông tiến vào.

“Sư huynh, cuối cùng anh cũng tới rồi”
“Chúng ta đã lâu không gặp nhau”
Người đàn ông lưng rộng này mang theo chút hương vị kiêu ngạo tiến vào biệt thự, thản nhiên nói: “Chuyện của sư cô, bên sư phụ anh đã biết.


“Hôm nay nhận được điện thoại của em, ông ấy bảo anh tới đây bảo vệ em”
“Sư muội, không phải anh muốn mắng em đâu, nhưng em nên sớm đi theo bọn anh tu luyện võ cổ”
“Nếu em đồng ý tu luyện, ở Long Môn phân hội thủ đô đã có vị trí riêng của em”

“Ba em cũng không dám đối xử với em như vậy”
“Bây giờ sư phụ nể mặt mẹ em, mới phái anh tới bảo vệ em”
“Sau khi xong chuyện, em nhất định phải cảm ơn ông ãy thật tốt, dù sao ông ấy đã không màng thế sự nhiều năm rồi”
Sau khi nói xong, người đàn ông này dùng ánh mắt nhìn kỹ nhìn đại sảnh biệt thự trước mắt, lúc tâm mắt nhìn về phía đồ ăn mua ngoài trên bàn, trong đôi mắt xuất hiện chút ghét bỏ.

Sau đó anh ta thấy được Bùi Nguyên Minh ở trong đại sảnh, nhận thấy được sư muội mình thèm muốn nhiều năm ở cùng một người đàn ông, trong đôi mắt Tư Đồ Chí Khang hiện lên sát ý nhàn nhạt.

Nhưng anh ta thu liễm lại rất nhanh, lúc này ho khan một tiếng, nói: “Sư muội, không phải là anh muốn nói em đâu.


“Một mình em ở bên ngoài, phải chú ý tới an toàn của bản thân”
“Shipper giao đồ ăn tới, em không thể để bọn họ tùy tiện vào nhà, giao đồ tới cửa là được.



“Haizz, em như vậy, anh làm sư huynh thật sự rất lo lắng”
Sau khi nói xong, Tư Đồ Chí Khang lấy ba mươi lăm nghìn trong túi ra ném lên đất, thản nhiên nói: “Shipper giao đồ ăn, số tiền này là thưởng cho cậu, cầm tiền rồi cút đi”
Bùi Nguyên Minh cười mà như không cười nhìn Tư Đồ Chí Khang, thản nhiên nói: “Không bằng tôi cho anh ba mươi lăm nghìn, anh cút đi nhé?”
Đối với vị sư huynh vừa xuất hiện đã lớn tiếng khách đoạt chủ, Bùi Nguyên Minh không có bất cứ ấn tượng tốt nào.

Tự đại, kiêu ngạo, ăn nói không lễ phép.

Nếu không phải anh ta có chút quan hệ với Uông Linh Đan, Bùi Nguyên Minh đã đá bay tên này ra ngoài ngay rồi.

Vừa nghĩ tới đây, tâm mắt Bùi Nguyên Minh lại nhìn về phía Uông Linh Đan, muốn nghe cô ta giải thích.

Nhưng không đợi Uông Linh Đan mở miệng, Tư Đồ Chí Khang đã tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn chăm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh giọng

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui