Chàng Rể Quyền Thế Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh


Bùi Nguyên Minh hơi sững sờ, nói: “Chú Triệu, biệt thự này thật sự là của cháu, cháu không cần phải lừa chú, hay là chú đi vào ngôi với cháu một lát?”
“Được rôi, Bùi Nguyên Minh, ở trước mặt bọn tôi mà cậu còn giả vờ gì chứ? Giả vờ cho ai xem? Chúng tôi còn không biết chiêu trò của cậu sao?”
“Cậu làm vậy có ý nghĩa gì sao?”
Lý Tú Quyên nhìn Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt có vẻ châm chọc khiêu khích: “Rõ ràng là biệt thự của nhà họ Lâm, cậu đừng có mà tự dát vàng lên mặt mình như vậy, đúng là không biết xấu hổ”
“Cậu đừng có mà nói cho tôi biết, biệt thự này là do nhà họ Lâm tặng cho cậu đấy nhé”
Lúc này Lý Tú Quyên nhìn Bùi Nguyên Minh đầy châm chọc.

Rễ cỏ cũng chỉ là rễ cỏ, đứng trước những người trong giới thượng lưu như bọn họ mà còn có thể nói ra những lời này, thật sự là đáng thương, lại còn nực cười.

Bùi Nguyên Minh cười khổ giải thích: “Chỗ này thật sự là ngài Lâm Khang Dụ tặng cho cháu ”

“Đủ rồi, Bùi Nguyên Minh, đừng nói nữa”
Triệu Quỗc Thái vô cùng thất vọng về Bùi Nguyên Minh, ánh mắt cũng đã ảm đạm hơn nhiều: “Chú Triệu cũng không muốn nhiều lời, chỉ mong cháu có thể làm đến nơi đến chốn, tự giải quyết cho tốt”
Lúc này trong mắt ông ta ngập tràn thất vọng.

Nếu như ba mẹ của Bùi Nguyên Minh biết Bùi Nguyên Minh khi lớn lên sẽ như thế này thì sẽ đau lòng đến mức nào chứ? “Nếu như cháu còn xem chú là người thân”
“Thì từ ngày mai hãy ngoan ngoãn đi làm, đừng có nói những lời không thành có như vậy.


“Còn biệt thự này của cháu, chú sẽ không vào ngồi đâu ”
Sau khi nói xong thì Triệu Quốc Thái cũng không thèm vào thăm biệt thự mà chắp tay sau lưng nghiêm mặt đi mất.


“Ông Triệu, thằng nhóc này ham hư vinh đến điên rồi, đoán là sau này sẽ bám riết lấy chúng ta”
Lý Tú Quyên nhanh chóng đuổi theo Triệu Quốc Thái: “Ông nhất định phải bỏ lời hứa hôn khi còn nhỏ đó đi, nếu không chắc chăn là sẽ không thể ngăn thằng nhóc này dựa dẫm chúng ta”
Triệu Quỗc Thái hừ lạnh nói: “Đó cũng chỉ là lời nói đùa năm đấy thôi, ai dám cho là thật?”
Lý Tú Quyên thản nhiên nói: “Chỉ sợ người nói vô ý, người nghe có lòng thôi.

" Nhìn thấy bóng dáng hai người càng đi càng xa, Bùi Nguyên Minh bất đắc dĩ lắc đầu, ban đầu anh còn muốn đuối theo giải thích hai câu, nhưng bỗng nhiên ánh mắt lại hơi lạnh lẽo.

“Bùi Nguyên Minh, anh thật sự không cân phải làm vậy đâu, anh làm shipper thì cứ nói thẳng, cần gì vì mặt mũi mà nói vậy chứ?”
Triệu Thanh Hạm nhìn những hộp đồ ăn nhanh trên tay Bùi Nguyên Minh, có sự kiêu ngạo và lạnh lùng từ tận xương tủy: “Giao thức ăn nhanh cũng là công việc tay làm hàm nhai, không cần mất mặt, trái lại tôi còn khâm phục anh”
“Nhưng vì mặt mũi mà mạnh miệng nói vậy,


- -----------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui