Đến cuối cùng, cả bít tất và giày của Bùi Nguyên Minh cũng đều cởi hết ra, thắt lưng cũng rút ra luôn, nhưng lại chẳng thu hoạch được gì.
Vẻ mặt của Chung Thanh Tùng từ khoa trương vừa rồi, dân dần biến thành khó tin, anh ta nói với vẻ mặt dữ tợn: “Không thể nào! Thứ đó nhất định ở trên người anh ta!”
Phương Chí Trung nhíu mày, đá nhân viên bảo vệ ra bằng một cước rồi tự mình tiến lên lục soát người.
Nhũng nhân viên bảo vệ khác cũng bắt đầu kiểm tra tất cả các khu vực trong đại sảnh, nhưng những chỗ có thể giấu đồ đều không có.
Hơn mười phút, mấy người đưa mắt nhìn nhau, đều có chút chán ngán.
Cho dù có thể tìm được viên kim cương đó ở trong góc, thì cũng không thể vu oan cho Bùi Nguyên Minh được.
Nhưng lại chẳng có gì hết, phải làm sao đây? Tầm mắt của Phương Chí Trung dường như rơi lên người Chung Thanh Tùng theo bản năng.
Chung Thanh Tùng nhíu mày, gật đầu.
Phương Chí Trung hít một hơi thật sâu, sau đó lại gọi thêm mấy nhân viên bảo vệ nữa tới, lần này ngay cả nhân viên bảo vệ nữ cũng tới luôn.
“Lục soát! Kẻ tình nghi có khả năng đã giấu đồ trên người của những người khác, tất cả mọi người đều phải bị lục soát một lần! Nếu là cậu ta ăn trộm, vậy bên trên chắc chắn có dấu vân tay của cậu ta”
Rất nhanh, đám người lại bận rộn.
Đám người Chung Thanh Tùng và Uông Khải Trạch cũng đều bị lục soát người, cuối cùng ngay cả Uông Linh Đan có thân phận cao nhất cũng bị lục soát.
Nhưng trong vòng một tiếng, lại chẳng tìm được thứ gì hết.
Tuy có một vài khách nữ đeo kim cương, nhưng trải qua việc phân biệt thì đó đều là đồ của bản thân các cô.
Vẻ mặt của Chung Thanh Tùng khó coi.
Vừa rôi rõ ràng là Đường Hàn Vũ đã tìm cơ hội, nhân lúc ngã sấp mà nhét đồ vào túi của Bùi Nguyên Minh rồi cơ mà, nhưng sao bây giờ viên kim cương đó lại không cánh mà bay? Hơn nữa, Bùi Nguyên Minh cũng không hê rời khỏi đại sảnh, không có khả năng mang đồ ra ngoài.
“Được rồi, các vị đã chơi đủ chưa? Không hề tìm thấy viên kim cương trên người tôi, có nghĩa tôi không phải là ăn trộm, đúng chứ?”
Bùi Nguyên Minh nhìn Phương Chí Trung: “Liệu có phải nên trả lại sự trong sạch cho tôi rồi không?”
Vẻ mặt của Phương Chí Trung khó coi, nhưng vẫn nặn ra một nụ cười, đáp: “Xử lý chuyện thị phi thì phải có bằng chứng, bây giờ không có vật chứng, vậy cậu đương nhiên trong sạch rồi!”
“Vậy thì cảm ơn”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói.
Đường Hàn Vũ gấp đến đỏ mắt, cứ mất đi như vậy thì quá đau lòng.
Lúc này, cô ta không nhịn được nữa mà lớn tiếng nói: “Viên kim cương bị anh ném đi đâu rồi hả?
.