Đám người này nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt ngu ngốc.
Chiếc xe Minivan mà cũng dám nói bản thân mình có xe?
Minivan sao có thể gọi là xe được? "Bíp!"
Bùi Nguyên Minh không nói những lời vô ích nữa, ngay lập tức lấy chìa khóa xe Rolls-Royce Phantom ra bấm.
Đèn pha của xe Rolls-Royce Phantom màu hồng nhạt lóe sáng, thứ ánh sáng đó giống như một chiếc thảm đón khách trực tiếp chiếu đến trước mặt Trịnh Tuyết Dương.
"Vợ à, em vẫn chưa phát hiện ra tính năng mới này sao? Đi thôi!"
Lúc này Bùi Nguyên Minh giống như một quý ông, dẫn Trịnh Tuyết Dương đang có chút sững sờ lên ngồi ghế phụ.
Một lúc sau, chiếc Rolls-Royce Phantom biển mất, chỉ còn lại ánh đèn sau.
Đám người Phác Tuấn Sơn và Lý Nhược Nam nhìn thấy cảnh tượng này, ai cũng đều thừ người ra, giống như là bị sét đánh vậy.
Bùi Nguyên Minh là chủ của chiếc xe Rolls-Royce Phantom?
Sao có thể được? "Chồng, chiếc xe này đắt như vậy sao?"
Trịnh Tuyết Dương ngồi ghế phụ, vẻ mặt ngạc nhiên, cô biết Bùi Nguyên Minh muốn bồi thường xe này, nhưng không nghĩ rằng giá lại cao như vậy.
"Anh cũng không biết, suy cho cùng là người ta bồi thường cho chúng mình mà Bùi Nguyên Minh nhún vai.
"Chuyện này không ổn lắm đâu, xe Bentley của mình không đất như vậy, lầy xe Rolls-Royce Phantom của người ta không phải là chiếm lợi của người ta hay sao?" Trịnh Tuyết Dương có chút chột dạ.
Bùi Nguyên Minh bật cười khanh khách, nói: “Em đã đứng tên trên chiếc xe này rồi, điều này chứng tỏ đối phương thật lòng muốn bồi thường cho chúng ta chiếc xe này, chúng ta đừng nghĩ nhiều nữa." "Cũng đúng”
Trịnh Tuyết Dương suy nghĩ một hồi rồi cũng không để tâm nữa, tên Lý Đông Thành ngạo mạn như vậy, cần phải cho anh ta một bài học.
Quay về vườn hoa Hoàng Gia, hai vợ chồng chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.
Nhưng bầu không khí tối nay có chút kì lạ, Trịnh Tuyết
Dương không mang chăn đệm của Bùi Nguyên Minh vào phòng đọc sách, thay vào đó cửa phòng ngủ mở ra.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Bùi Nguyên Minh có chút kích động.
Chẳng lẽ mối quan hệ của hai người, cuối cùng sắp có một bước tiến mới? "Reng."
Ngay lúc này, chuông điện thoại vang lên, dọa Bùi Nguyên Minh giật bắn mình.
Nhìn thấy tên trên điện thoại, Bùi Nguyên Minh liếc nhìn phòng ngủ có chút chột dạ, sau đó anh đi đến ban công nghe điện thoại: “Hạ Vân, có chuyện gì thế?" "Tổng giám đốc Bùi, bên phòng hành chính của tài phiệt Thượng Tinh Đà Nẵng vừa gọi điện đến, nói rằng mọi việc đã được xử lý theo yêu cầu của anh, bọn họ đã xử lý xong tài sản của nhà họ Thanh bên nước Mỹrồi.” "Nếu như có thời gian, sáng mai anh qua ký hợp đồng, số tài sản đó sẽ chuyển đến trên danh nghĩa tập đoàn chúng ta."
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một hồi, nói: "Cô chuẩn bị trước đi, số tài sản này sẽ chuyển vào quỹ từ thiện của tập đoàn Thiện Nhân chúng ta, sau này chúng ta sẽ dùng số tiền đó làm từ thiện." "Vâng," Hạ Vân đáp: "Vậy ngày mai." "Đích thân tôi sẽ đến."
Hạ Vân lật tài liệu, dịu dàng nói: “Vậy chín giờ sáng ngày mai, tại văn phòng của phòng hành chính tài phiệt Thượng Tinh Đà Nẵng.có cần tôi đến đón anh không?"
Bùi Nguyên Minh liếc nhìn vào phòng ngủ, nhẹ giọng nói: “Không cần, không cần đâu, dù sao cũng không xa, tôi tự đi là được rồi."
Nói xong, Bùi Nguyên Minh cúp máy đi về hướng phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, Trịnh Tuyết Dương hoài nghi nhìn Bùi Nguyễn Minh, nói: "Nếu em không nghe lầm, vừa nãy là thư ký Hạ của tập đoàn Thiện Nhân gọi cho anh?"
Khóe mắt của Bùi Nguyên Minh giật giật, sao tai cô thính đúng lúc thế.
“Cô ta có chuyện gì thế? Có phải là lại mời anh quay về làm tài xế cho Thế Tử Minh không?" Khuôn mặt Trịnh Tuyết Dương nghiêm nghị: “Chồng à, dù sao hiện tại anh cũng đang là cố vấn của cơ quan hành chính Dương Thành, mặc dù không có lương, cũng không thể đi làm tài xế cho người khac được, nếu không cha mẹ sẽ rất giận đó.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...