Trương Thác thở dài trong lòng, xem ra tối nay không có cách nào hành động rồi.
Trương Thác ngồi xuống ghế trong phòng thay quần áo, lấy điện thoại ra định giết thời gian, đợi lúc mấy băng nhóm kia đàm phán xong, người phụ nữ họ Hàn kia rời đi rồi lại đến mình đi vậy.
Vừa mới lấy điện thoại ra, màn hình đã tự động sáng lên.
Trương Thác nhìn qua, là tin nhắn Wechat Hàn Văn Tĩnh gửi cho mình, hỏi mình đang ở đâu.
“Ở đâu? Không phải ở đối diện cô saol” Trương Thác bấm liên tục lên màn hình, xác định vị trí của Tái Thượng Thủy Hương chia sẻ cho Hàn Văn Tĩnh, sau đó mở Anipop trong điện thoại lên chơi.
Đến khoảng sáu giờ, Bát Tiên Lâu yên tĩnh bắt đầu trở nên ồn ào, rõ ràng có không ít người đến.
Trương Thác tiếp tục chơi điện thoại, không để ý gì cả.
“ĐiI Lên lầu xem thử! Không có chuyện gì thì ra ngoài hết!” Một tiếng quát vang lên dưới lầu, sau đó là một trận tiếng “bịch bịch”, rõ ràng không chỉ có một người đi lên lầu.
Tiếng bước chân vang đến đầu cầu thang, Trương Thác lại nghe thấy cửa phòng bao đối diện bị kéo ra kêu “kếo kẹt” một tiếng, tiếng bước chân vội vã tiến tới gần phòng thay quần áo.
Trương Thác để tay lên ót: “Đây là chuyện gì thế này!”
Trương Thác nhìn tủ quần áo cao cỡ một người bên tay trái, kéo cửa tủ ra chui thẳng vào trong.
Sau một giây Trương Thác chui vào tủ quần áo, cửa phòng bị Hàn Văn Tĩnh đẩy ra, người phụ nữ lo lắng nhìn hai vòng, mắt nhắm vào tủ quần áo, xông tới.
Trương Thác trốn trong tủ quần áo, trơ mắt nhìn tủ bị người khác kéo ra.
Mà Hàn Văn Tĩnh một giây trước còn vô cùng lo lắng cũng ngơ ngác.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không nói chuyện.
Trương Thác có thể thấy rõ ràng lửa giận đang bốc lên trong mắt Hàn Văn Tĩnh.
Tiếng bước chân vang lên bên ngoài phá tan sự yên tĩnh giữa hai người.
“Tránh ra!” Hàn Văn Tĩnh đưa tay đẩy Trương Thác một cái, chen vào trong tủ.
“Hi, trùng hợp nhỉ” Trương Thác vẫy tay với Hàn Văn Tĩnh, nở nụ cười mất tự nhiên.
“Im miệng!” Hàn Văn Tĩnh ra dấu im lặng với Trương Thác, đóng cửa tủ lại.
Cái tủ này ngoài cao một chút thì không gian bên trong không lớn lắm, vốn một mình Trương Thác trốn ở bên trong đã rất chật chội rồi, bây giờ Hàn Văn Tĩnh vừa chui vào, cơ thể hai người lập tức chen chúc cùng với nhau.
Thứ kiêu ngạo trên người Hàn Văn Tĩnh chen trước ngực Trương Thác.
Khoảng cách của hai người lúc này là có thể cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ cơ thể đối phương một cách rõ ràng.
Hàn Văn Tĩnh theo bản năng muốn đẩy Trương Thác ra, vừa duỗi hai tay, còn chưa dùng sức đã nghe thấy cửa phòng thay quần áo bị mở ra, Hàn Văn Tĩnh sợ tới mức không dám làm gì, hai tay duỗi ra đúng lúc ôm lấy vòng eo rắn chắc của Trương Thác.
Nếu động tác này bị người ta nhìn thấy, sẽ giống như cô ta đang ôm ấp yêu thương vậy.
Vài tiếng bước chân khác nhau truyền vào tai hai người, vừa nghe đã có thể nhận ra tuyệt đối không chỉ có một người vào phòng.
“Kiểm tra xong chưa? Không có ai hết rồi, đi thôi!”
Không biết ai hô một tiếng ngoài phòng thay quần áo, tiếng bước chân lại vang lên trong phòng rồi dần dần đi xa.
Trương Thác và Hàn Văn Tĩnh gần như cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, Hàn Văn Tĩnh vừa định đẩy cửa tủ kết thúc hành động xấu hổ này, cảm giác bị đè ép trước người khiến cô ta vô cùng khó chịu.
Nhưng còn chưa để tay lên cửa, lại nghe có âm thanh vang lên.
“Cậu, cậu, cậu, còn có cậu nữa, bốn người trông coi nơi này, hôm nay không
thể xảy ra sự cố gì được, nghe thấy chưa?”
“Yên tâm đi lão đại
Hàn Văn Tĩnh đang định đẩy cửa tủ ra thì nhìn thấy một thanh niên xăm mình của băng đảng đang đứng ở cửa phòng, cửa phòng thay quần áo mở rộng.
Nếu bây giờ mình đi ra ngoài, cho dù người mù cũng có thể nhận ra.
Hàn Văn Tĩnh hết cách, chỉ có thể tiếp tục ở trong tủ, nhưng tư thế của cô ta và Trương Thác bây giờ thật sự rất mờ ám.
Tiếng ồn ào dưới lầu càng lúc càng lớn, nghe thấy “ầm” một tiếng, là cửa lớn của Bát Tiên Lâu bị đóng lại, điều này cũng chứng minh việc đàm phán của hai băng nhóm đã bắt đầu.
Thời gian dần trôi, một người giữ một tư thế quá lâu sẽ khiến thân thể trở nên cứng đờ, Hàn Văn Tĩnh cũng vậy, cô ta từ từ vặn eo, định duỗi cánh tay đang mỏi nhừ, lại cảm nhận được sự áp lực không ngừng chèn ép từ trước người mình.
Hàn Văn Tĩnh hơi cúi đầu, cô ta chính mắt nhìn thấy vì động tác nho nhỏ khi nãy mà thứ dán trên người.
Trương Thác bị đè nén biến dạng, hơn nữa vì động tác này mà cổ áo đồng phục mùa hè trên người mình mở rộng ra, phong thái vô hạn.
Thân thể của Trương Thác đang đối diện với Hàn Văn Tĩnh, anh bây giờ ngay cả động tác quay đầu cũng không tiện, ngoài nhắm mắt lại cũng không có cách nào từ chối cái cảnh xuân này đập vào mắt.
“Nhìn đủ chưa!” Hàn Văn Tĩnh hung dữ nhỏ giọng nói.
Trương Thác bĩu môi: “Cái này cũng không trách tôi được, tôi đứng nãy giờ vân không nhúc nhích mà.”
“Anh!” Hàn Văn Tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt, tức giận không có chỗ trút, khi nấy còn gửi vị trí cho mình, kết quả bây giờ lại xuất hiện trước mặt mình.
“Sĩ quan cảnh sát à, đang yên đang lành cô đến Bát Tiên Lâu làm gì?” Trương Thác bây giờ thật sự cạn lời rồi, anh chưa từng gặp phải chuyện nào trùng hợp như vậy đâu, mình tìm Thanh Diệp xã này gây chuyện ba lần, lần nào cũng gặp phải Hàn Văn Tĩnh.
“Hai băng nhóm đàm phán, sao cảnh sát chúng tôi không trông coi một chút được?” Hàn Văn Tĩnh trừng Trương Thác, cực kỳ không hài lòng với cách làm của anh.
“Tôi nói nhé cảnh sát Hàn, chuyện như băng nhóm đàm phán cô cũng muốn quản lý sao? Cô hận phần tử xã hội đen thế à?” Trương Thác hỏi, từ ngày đầu tiên anh gặp Hàn Văn Tĩnh đã phát hiện người phụ nữ này tuyệt đối ghét cái ác như kẻ thù, chán ghét những người ẩu đả đánh nhau, tụ tập gây chuyện từ tận đáy lòng, nếu không cũng sẽ không nhằm vào mình như thế.
“Hận! Đương nhiên tôi hận rồi!” Hàn Văn Tĩnh nghiến răng: “Chỉ cần Hàn Văn Tĩnh tôi còn làm cảnh sát một ngày thì sẽ không bỏ qua cho những phần tử xã hội đen này đâu, đây là một xã hội có pháp luật, chứ không phải xã hội cho xã hội đen bọn họ quát tháo!”
Trương Thác nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Văn Tĩnh, anh nhìn thấy trong mắt người phụ nữ này tràn ngập thù hận, vô cùng dữ dội.
“Cái kia… tôi cảm thấy cô quá cực đoan rồi, nếu trên thế giới này không có phần tử xã hội đen mới không thích hợp đấy.” Trương Thác định khuyên bảo một chút, kết quả bị Hàn Văn Tĩnh trừng, nên không nói nữa.
“Bớt nói nhảm, anh đến đây làm gì?” “Tôi hả, tôi đến để…”
Trương Thác vừa định nói cái cớ mình đã suy nghĩ từ trước ra, chợt nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng thét chói tai của phụ nữ cùng với tiếng chửi mắng ầm ĩ.
“Chém chết bọn chúng
Sau đó là một trấn tiếng lẻng kẻng vang lên.
Hàn Văn Tĩnh đang chất vấn Trương Thác thay đổi sắc mặt, sau đó không quan tâm anh đến đây làm gì nữa, giơ chân đá văng cửa quần áo rồi nhảy ra ngoài..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...