Khi Trương Thác và Thu Vũ quay về bộ phận nghiệp vụ, ánh mắt những đồng nghiệp trước đây nhìn họ cũng thay đổi hoàn toàn, đám người chị Hồng ban đầu cố tình làm khó dễ vào Thu Vũ, giờ phút này cuối cùng cũng không thể ra vẻ người làm việc lâu năm gì đó được nữa rồi, cũng không dám bắt Thu Vũ quét dọn vệ sinh phòng làm việc nữa.
La Linh gặp chuyện bất ngờ, bây giờ vị trí quản lý bộ phận nghiệp vụ vẫn để trống, sau này sẽ do ai quản lý, dựa theo quy định của bộ phận nghiệp vụ, đó chính là dựa vào thành tích.
Hôm nay Thu Vũ vừa mới đàm phán được một hợp đồng lớn như vậy, rất có thể sẽ trở thành quản lý tiếp theo, bọn họ nịnh bợ còn không kịp đó chứ.
Đối với mấy người chị Hồng, Trương Thác cũng chẳng tính toán nhiều làm gì, dù sao bọn họ cũng không phạm phải sai lầm gì, chẳng qua cách làm có chút vấn đề thôi.
Trong tâm trạng vui sướng của Trương Thác, một ngày làm việc nhanh chóng kết thúc, lúc tan tầm, Thu Vũ nói muốn mời Trương Thác đi ăn cơm nhưng Trương Thác từ chối, trước khi tan làm Lâm Ngữ Lam đã cố tình đến bộ phận nghiệp vụ nói với mọi người, ngày mai sắp xếp một ngày, đến ngày hôm sau lại đến đây cùng lựa chọn ra giám đốc mới.
Sau khi tan làm, Lâm Ngữ Lam gọi Trương Thác cùng với Eugene đi ăn cơm, trên bàn cơm còn có mấy người hoàng tử Charles, Milan, Like, mấy người ăn một bữa cơm vô cùng phấn khởi, trên bàn, Lâm Ngữ Lam mở miệng một tiếng là Trương Thác nhà tôi, gọi đến mức Trương Thác nhếch miệng lên mãi không khép lại được, trò chuyện với người điều hành tập đoàn tài chính lớn như Eugene, cũng giúp cho Lâm Ngữ Lam nhận được rất nhiều lợi ích, Eugene còn kích động hơn nữa, ông nhìn Trương Thác, có thể cùng ngồi ăn cơm một bàn với nhân vật như vậy, đối với ông ta mà nói, chính là vinh hạnh bằng trời.
Bữa cơm kết thúc, trong lúc ăn cơm mọi người uống rất nhiều rượu, tất cả mọi người vô cùng vui vẻ.
Sau khi về đến nhà, vì đã uống rượu nên cũng không có chương trình gì khác, mọi người đều đi ngủ sớm.
Một đêm trôi qua, sáng ngày hôm sau, Trương Thác thức dậy rất sớm, hôm nay anh đặc biệt cạo râu, chọn một bộ quần áo bình thường trông rất đẹp mặc lên người, phấn khởi đợi Lâm Ngữ Lam thức dậy.
Nghĩ đến hôm nay sẽ hẹn hò với Lâm Ngữ Lam, trong lòng Trương Thác vô cùng hưng phấn.
Trương Thác lại dùng điện thoại di động tìm kiếm xem gần đấy có những nơi nào có phong cảnh đẹp một chút, chuẩn bị lát nữa dẫn Lâm Ngữ Lam đi giải sầu, một người trong thời gian dài cả tinh thần và thân thể đều phải chịu áp lực như vậy, rất dễ dàng ngã quỵ, tận hưởng phong cảnh thiên nhiên nhiều hơn, cũng là một phương pháp giảm áp lực rất tốt.
Mười giờ sáng, dưới sự mong đợi tràn trề của Trương Thác, Lâm Ngữ Lam mặc một chiếc váy liền thân màu vàng nhạt, đứng trước mặt Trương Thác, cho dù ngày nào cũng gặp được người phụ nữ trước mặt này, nhưng Trương Thác vẫn bị vẻ đẹp của Lâm Ngữ Lam làm cho kinh ngạc.
Tơ lụa mềm mại màu vàng nhạt từ vai quấn lên cổ, mái tóc dài đen nhánh xóa tung thoải mái bay phấp phới, giống như tiên nữ sao trời, trên cổ tay trắng nõn đeo vòng ngọc, dương chi bạch ngọc ấm áp tỏa ra ánh sáng không nói nên lời, phối hợp với trang phục đơn giản, chiếu rọi lẫn nhau, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng lấp lóe ánh sáng.
Người phụ nữ mang một đôi giày vải màu trắng, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra trước mắt Trương Thác, hoàn mỹ không tìm được chút khuyết điểm nào.
Lâm Ngữ Lam nhìn bộ dạng Trương Thác giống như Trư Bát Giới, cảm thấy hơi buồn cười, đồng thời cũng bị ánh mắt nhìn chăm chăm của Trương Thác khiến cho gương mặt đỏ bừng: “Anh nhìn cái gì hả, cũng không phải chưa nhìn thấy bao giờ.”
“Hì hì.” Trương Thác nhe răng cười cười, trong lòng khỏi nói thỏa mãn đến mức độ nào, người phụ nữ hoàn mỹ như vậy chính là vợ của mình, mặc dù mình còn chưa có cơ hội được âu yếm, nhưng dựa theo tình hình này mà tiếp tục phát triển, đây không phải chuyện sớm hay muộn hay sao, thái độ của Lâm Ngữ Lam thay đổi, Trương Thác là người cảm nhận được rõ ràng nhất.
“Chủ tịch Lâm, hôm nay chúng ta đi đâu đây?” Trương Thác xoa xoa tay.
“Ừm.” Lâm Ngữ Lam vươn ngón tay ngọc gõ gõ lên cằm, nghiêng đầu suy nghĩ: “Buổi sáng đi viện bảo tàng dạo trước một vòng xem, xế chiều đi mua sắm, bữa tối tôi đã đặt chỗ ở khách sạn Tân Khải rồi, thuận tiện xem một bộ phim nữa.”
“Hả?” Trương Thác mở to hai mắt: “Chủ tịch Lâm, đây là lịch trình em sắp đấy hả?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Lâm Ngữ Lam khó hiểu hỏi.
“Không được, không được.” Trương Thác cuống quýt xua tay: “Như vậy không có chút hiệu quả thư giãn giải tỏa áp lực gì hết, như vậy đi, em nghe theo lịch trình của tôi nhé.”
Lâm Ngữ Lam gật gật đầu: “Vậy anh sắp xếp đi.”
Thật ra Lâm Ngữ Lam cũng cảm thấy lịch trình của mình có chút nhàm chán, nhưng bây giờ cô quả thật không nghĩ ra được thứ gì khác cả, nhiều năm như vậy, cô chỉ một lòng nghĩ đến công việc, hoàn toàn không có cơ hội chơi đùa gì, cho dù là xung quanh thành phố Ngân Châu cũng chưa từng đi lại được mấy lần, bình thường giải trí cũng chỉ đi dạo phố, xem phim gì đó thôi.
Hai người bước vào sân, Lâm Ngữ Lam đang định đi lái chiếc Benz GT của cô.
“Không lái xe, lái xe có gì hay, thời tiết đẹp như vậy, ngồi xe của tôi đi!” Trương Thác vung tay lên.
“Xe của anh á?” Lâm Ngữ Lam nghi ngờ nhìn về phía Trương Thác, cô thực sự không nhớ ra được Trương Thác có xe từ bao giờ.
“Đây không phải xe sao.”
Trương Thác lôi chiếc xe đạp cũ phủ đầy bụi trong sân ra ngoài, thổi mạnh một hơi, hất tung một đống bụi trên yên xe lên.
Mười phút sau, Trương Thác ngồi lên chiếc xe đạp kiểu cũ đã được anh lau đến sáng bóng, Lâm Ngữ Lam ngồi nghiêng đằng sau, gió nhẹ lướt qua, lay động vạt váy của cô.
“Trương Thác, anh đạp chậm thôi!” Lâm Ngữ Lam hai tay ôm eo Trương Thác, trên mặt tràn đầy nét cười, cô đã không nhớ ra được bao lâu rồi mình không ngồi xe đạp, những cảnh tượng như vậy chỉ tồn tại trong ký ức thời thơ ấu.
“Yên tâm đi, kỹ năng đạp xe của tôi rất giỏi, ôm chặt nhé, tôi tăng tốc đây!”
Trương Thác đạp bàn đạp thật mạnh, không hề đau lòng cho chiếc xe cổ được đấu giá một tỷ ba đô la Mỹ này.
Dọc đường đi, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Lâm Ngữ Lam gần như hoàn toàn thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh, rất nhiều người nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy lại bằng lòng ngồi sau một chiếc xe đạp, còn nở nụ cười hạnh phúc, đều cảm thấy không đáng.
????hách ????hánh ????ìm được ﹛ ????rum???? ruy????n.????n ﹜
Một thanh niên lái một chiếc BMW Z4, khi dừng lại đợi đèn xanh, đúng lúc bắt gặp chiếc xe đạp không có động cơ đi trên đường dừng lại bên cạnh mình, người phụ nữ ngồi sau trong nháy mắt đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn ta, gương mặt xinh đẹp đến mức không gì có thể soi mói được, khiến hắn ta động lòng, dáng vẻ không son phần này lại càng lộ ra vẻ thuần khiết, xinh đẹp.
Nhìn người phụ nữ ngồi đằng sau chiếc xe đạp, lại nhìn gương mặt hotgirl ngồi trên ghế phó lái của mình, ngay lập tức trong lòng thanh niên dâng lên một cơn chán ghét.
Người đi đường quay đầu nhìn lại đương nhiên không thể tránh được ánh mắt của Trương Thác, kiểu ánh mắt đố kỵ oán hận của người khác này khiến Trương Thác khỏi phải nói đắc ý đến mức độ nào, các người cứ tức giận đi, tức chết các người đó, hạ ha ha.
Trương Thác đạp xe đạp, chở Lâm Ngữ Lam ra khỏi ngoại thành Ngân Châu.
“Trương Thác, anh định dẫn tôi đi đâu vậy?” Trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Ngữ Lam tràn đầy vui vẻ, đã lâu lắm rồi cô không được thả lỏng như hôm nay, ngồi trên xe đạp, tay ôm người đàn ông ngồi trước, không cần phải suy nghĩ gì, hưởng thụ làn gió nhẹ thổi vào mặt là được.
“Đến Hải Hồ chơi đi, ngày hôm qua tôi thấy trên mạng nói chỗ này mới mở một cầu Bungee, có muốn đi nhảy thử một chút không?”
“A, nhảy Bungee sao?” Trên gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Ngữ Lam lộ ra vẻ sợ hãi.
“Sao vậy, không dám à?” Trương Thác quay đầu lại liếc Lâm Ngữ Lam một cái, cố tình khích cô.
Lâm Ngữ Lam ưỡn ngực lên: “Có gì mà không dám!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...