Chàng Rể Quân Vương


Câu lạc bộ tư nhân Trường Hoàng tọa lạc ở vùng ngoại thành thành phố Ngân Châu, ấn tượng của câu lạc bộ này trong mắt đa số người dân của thành phố chỉ có mot, dat do!
Cánh cửa lớn màu đỏ thẫm xa hoa chiếm diện tích rất lớn, người không có tiền chỉ liếc mắt một cái đã thấy chùn bước.
Trên bãi đỗ xe trước cửa lớn của câu lạc bộ tư nhân Trường Hoàng chưa từng có xe dưới tám trăm nghìn đồ lại, nhưng hôm nay có một ngoại lệ.
Một chiếc RAV4 dừng lại trên bãi đỗ xe, so sánh với các siêu xe như Mercedes Land Rover ở đây, chiếc RAV4 này có vẻ hơi chói mắt.
Cửa xe mở ra, Trương Thác dẫn theo Trương Thành và ba cô gái Từ Uyển cùng xuống xe.
Câu lạc bộ Trường Hoàng không có kiểu trang trí xa hoa mà giống như một trang trại rượu tư nhân, lúc này bầu trời đã tối lại từ lâu, cửa lớn của câu lạc bộ Trường Hoàng như một cái chậu máu to đang ẩn núp trong đêm den.
Đàn em của băng nhóm mặc âu phục đen đứng một hàng trước cửa lớn câu lạc bộ.
Trương Thành tận mắt nhìn thấy anh Long và anh Hổ khi nãy đều đi vào câu lạc bộ.
Cậu ta nuốt một ngụm nước miếng: “Anh rể, anh muốn dẫn bọn em đi vào sao? Nhưng em nghe nói tối nay câu lạc bộ này bị Thanh Diệp bao trọn rồi, nói là có chuyện lớn phải giải quyết.
“Đi, dẫn cậu vào xem.” Trương Thác vỗ bả vai Trương Thành, đi nhanh tới cửa câu lạc bộ.
Khi nãy Hàn Văn Tĩnh gọi một cuộc điện thoại thì Trương Thác lập tức chạy đến đây, lý do dẫn Trương Thành đến chỉ có một, lát nữa sẽ trút giận giúp cậu ta.
Trương Thành kéo ống tay áo của Trương Thác, dè dặt nói: “Anh rể, có lẽ chúng ta không vào được đầu.” “Không phải cậu là người của Thanh Diệp à?” Trương Thác tò mò nhìn thoáng qua Trương Thành.
Trương Thành gật đầu: “Anh rể, em đúng là người của Thanh Diệp, nhưng cấp bậc này không đủ tiêu chuẩn mà.”
“Không sao.” Trương Thác không quan tâm khoát tay: “Lát nữa cậu giả vờ một chút là được.”
Nói xong, Trương Thác không đợi cậu ta nói gì nữa đã đi thẳng đến trước cửa lớn.


Trương Thành ở phía sau muốn khuyên cũng không kịp nữa, chỉ có thể đi theo anh.

Lúc đến gần cửa lớn màu đỏ thẫm, Trương Thành hơi kinh hồn bạt vía, sợ bị người ta nhìn ra cái gì.

Phải biết rằng quy tắc của Thanh Diệp xã cực kỳ nghiêm ngặt, xã đoàn có công việc quan trọng, mình không được mời đã tự đi tới sẽ bị phạt không nhẹ.

Thấy cửa lớn ngày càng gần, trong lòng Trương Thành cũng ngày càng căng thẳng, đầu cũng vô thức cúi thấp xuống “Đứng lại, cậu làm gì đấy!”
Một đàn em mặc âu phục quát lớn khiến Trương Thành sợ đến run rẩy một cái.
Trương Thành nâng mắt nhìn lên, quả nhiên thấy mấy người xung quanh đang nhìn mình.
“Tôi..” Trương Thành há miệng, còn chưa kịp nói gì đã nghe giọng nói của Trương Thác vang lên.
“Chúng tôi là người của anh Bảo!”
“Anh Bảo? Sao tôi chưa từng gặp anh.” Một đàn em nghi ngờ kêu lên, muốn nhìn rõ khuôn mặt của Trương Thác qua bóng đêm mờ tối.

Khi cậu ta nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Trương Thác thì không nhịn được rùng mình một cái, sợ tới mức hai chân mềm nhũn.

Cậu ta là người từng tham gia đại chiến ở quán bar Dạ Sắc và lầu Bát Tiên, có ấn tượng rất sâu sắc với người đàn ông trước mặt.
“Thế nào? Chưa từng gặp à?” Trương Thác nở nụ cười.
Đàn em nói chuyện vội vàng cúi đầu: “Gặp rồi, gặp rồi ạ, mời vào “
Trương Thác hừ một tiếng, quay đầu vẫy tay với ba cô gái, sau đó bước vào trong cửa lớn.

Trương Thành thấy thế thì thở phào, bước nhanh theo Trương Thác.
Bước vào cửa lớn màu đỏ thẫm, đi trên con đường đất, bóng cây trước mắt giương nanh múa vuốt tựa như một đảm ma quỷ muốn ăn tươi nuốt sống người đi ngang qua.
“Anh rể, có vẻ hơi đáng sợ.

Tôn Lam ôm lấy một cánh tay của Trương Khiết, cả người đều có lại “Anh rể, chúng ta đến đây làm gì thế?” Từ Uyển hơi khó hiểu hỏi.
“Đương nhiên là trả thù rồi!”
Trương Thác không hề nghĩ ngợi đã trả lời: “Khi nãy những người đó kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ có thể để bọn họ làm phách xong bỏ chạy hay sao?”
Bước qua con đường đất đầy bóng rầm rồi lại đi tiếp, lập tức nhìn thấy từng căn nhà hai tầng kiểu biệt thự đèn đuốc sáng trưng được xây dựng trong trang viên, căn biệt thự nào cũng sáng đèn.

Xung quanh biệt thự có đình nghỉ mát bằng gỗ, giá đồ nướng, thậm chí còn có núi giả, suối nhỏ nhân tạo, dòng suối trong suốt có cá bơi qua, rất nhiều thứ độc đảo đều để lộ giá cả đắt đỏ của câu lạc bộ.
Ở cửa vào hầm rượu dưới lòng đất có bốn thành viên của Thanh Diệp xã mặc âu phục đang đứng đó, năm người Trương Thác vừa xuất hiện đã bị hỏi.
“Chúng tôi là người của anh Bảo.” Trương Thác vẫn nói câu cũ, sau khi nói xong thì được người dẫn vào hầm rượu dưới lòng đất.

Cửa vào hầm rượu rất hẹp, chỉ vừa cho hai người đi song song, bậc thang xây bằng đất bùn rất có cảm giác cổ xưa.

Khi Trương Thác bước xuống bậc thang đầu tiên đã ngửi thấy mùi rượu nồng đậm.

Càng đi sâu vào trong thì đường càng rộng hơn, cho đến khi xuất hiện một cái sảnh lớn.

Trong phòng cất trữ rượu nho thượng hạng, bên cạnh mỗi bình rượu đều viết năm rượu và quy trình ủ rượu.
Mặt đất của đại sảnh trái kín gạch men sứ trắng sáng, trên đỉnh đầu có một cái đèn treo thủy tinh rất lớn, ngọn đèn chiếu xuống, năm màu sặc sỡ chiếu rọi lên tủ rượu gỗ đắt đỏ.
Đây là lần đầu tiên ba cô gái đi vào trang trại rượu thế này, tò mò nhìn mấy chai rượu nho.
“Các vị có đặt rượu trước không a?” Một nhân viên phục vụ trẻ tuổi đẹp trai mặc áo gi lê trắng đen đi ra từ trong góc của đại sảnh, cung kính hỏi.
Trương Thác mỉm cười lắc đầu: “Không có “Mời đi theo tôi.

Nhân viên phục vụ ra hiệu mời, sau đó quay đầu đi đẳng trước dẫn đường.
Nếu không bước vào hầm rượu này mà chỉ ở trên mặt đất, chắc chắn không ai ngờ dưới đây sẽ có một không gian khác.

Đi vào bằng một lối đi hẹp, nhưng không gian bên trong lại rộng đến bất ngờ.

Năm người Trương Thác đi theo nhân viên phục vụ liên tục bước qua mấy đại sảnh, cuối cùng dừng lại trước tủ cât rượu.
Nhân viên phục vụ đặt tay lên bình rượu vang đỏ thứ năm hàng thứ ba trong tủ rượu, vặn nhẹ một cái, tủ rượu phát ra tiếng kẽo kẹt rồi từ từ di chuyển trong ánh mặt khiếp sợ của ba cô gái và Trương Thành.
“Các vị, mời.

Nhân viên phục vụ xoay người ra hiệu.
Tủ rượu từ từ di chuyển, cảnh phía sau tủ cũng đập vào mắt bọn họ, ngoài Trương Thác ra, bốn người còn lại đều há to miệng.
Rõ ràng cái xuất hiện trước mặt bọn họ là một sàn đấu boxing! Diện tích cả sàn rộng chừng hai sân bóng.

Bên trong không chỉ có sàn đấu quyền Anh thường thấy mà còn có một cái lồng sắt! Trên lồng sắt còn dính vết máu đã khô đến đen lại, không biết có bao nhiêu người đã để lại máu lên đó nữa.
Cho dù thế nào, mấy người Từ Uyển cũng không thể ngờ đến tất cả chuyện này.
Còn Trương Thác lại điềm nhiên nhìn tất cả mọi thứ, những cái này, khi nãy Hàn Văn Tĩnh đều gửi tin nhắn nói với anh cả rồi.

Nhưng dù Hàn Văn Tĩnh không nói, Trương Thác cũng không cảm thấy bất ngờ.

Anh biết gần như từng thành phố đều có một nơi không muốn ai biết thế này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui