Lúc này tốc độ xe Maybach đã đạt tới mức cao nhất là ba trăm ba mươi cây số, chiếc trực thăng trên bầu trời vẫn bám sát đuôi.
Trần Xuân Độ quay sang bảo Diệp Thái Linh với vẻ mặt nghiêm túc: “Cô lái xe đi!”
Diệp Thái Linh ngớ ra: “Gì cơ?”
“Cô lái xe đi!” Trần Xuân Độ đột nhiên ôm lấy Diệp Thái Linh rồi bế cô từ ghế lái phụ qua, hai người lập tức thay đổi vị trí.
“Tôi, tôi chưa lái xe nhanh như thế bao giờ!” Diệp Thái Linh tái mặt, kinh hãi thốt lên.
Chiếc Maybach đang chạy với tốc độ ba trăm cây số trên giờ, nó chẳng khác gì một quả bom di động! Nếu bị va chạm chắc chắn sẽ xe hỏng người chết!
“Trong mười phút, giao xe cho cô đấy!” Trần Xuân Độ nghiêm túc nói.
“Vậy anh, anh...” Diệp Thái Linh chưa nói hết lời đã choáng váng, bởi vì Trần Xuân Độ đột nhiên hạ kính xe bên ghế lái phụ, sau đó nhảy ra ngoài như một con rồng!
Anh...!Anh dám nhảy ra khỏi xe? Giờ phút này Diệp Thái Linh đã hoàn toàn chết lặng, bên ngoài đạn bay tứ tung, phát nổ liên tục mà anh lại nhảy ra ngoài, chẳng lẽ anh không muốn sống nữa?
Trần Xuân Độ nhảy ra khỏi chiếc Maybach, trèo lên trần xe trước sự công phá của vô số luồng đạn như một con thú dữ.
Dao găm Long Nha trong tay anh vung lên, ánh sáng đen chớp loé, vô số viên đạn tức khắc bị đánh rơi.
Maybach lao nhanh trên đường với tốc độ ba trăm cây số trên giờ, chiếc trực thăng trên trời đuổi theo sát, súng máy Gatling bắn phá không ngừng, nhưng Trần Xuân Độ chỉ dùng tấm thân bằng thịt cùng với một con dao đã đủ ngăn chặn vô số viên đạn đang bay tới, điều này thực sự quá khủng khiếp!
Trong xe Maybach, Diệp Thái Linh kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt, lúc này tim cô đang đập thình thịch, làm thế nào mà người đàn ông này có thể cản được sự tấn công của vũ khí nóng bằng tay không? Sao anh có thể làm được? Trong đầu Diệp Thái Linh không khỏi hiện lên bốn chữ: Bộ đội đặc chủng.
“Đi chết đi!” Trên trực thăng, tên sát thủ nhắm khẩu Gatling vào Trần Xuân Độ, tiếp tục nổ súng với vẻ mặt dữ tợn.
“Đùng đoàng...!” Làn đạn khủng khiếp như muốn cắn nuốt anh!
“Ping!” Bỗng nhiên một viên đạn bắn ra từ trong cabin trực thăng với một lực vô cùng đáng sợ.
Súng bắn tỉa Barrett!
Trần Xuân Độ nhanh chóng vung dao cản lại.
“Keng!” Đạn bắn vào con dao găm Long Nha bằng một lực cực lớn.
Trần Xuân Độ run lên rồi bị một lực cực lớn đánh bay ngược ra sau, anh rơi dọc theo đầu xe, sắp sửa ngã xuống.
Nếu anh ngã xuống, chiếc Maybach chạy với tốc độ ba trăm cây số trên giờ sẽ cán qua người anh ngay.
Anh vội vàng dùng tay bám vào đầu xe Maybach, tình thế nghìn cân treo sợi tóc!
Diệp Thái Linh ngồi trên ghế lái, khuôn mặt xinh đẹp không còn chút máu.
Cô ta hoảng loạn nhìn người đàn ông chật vật trước đầu xe, cô ta không biết phải làm gì vào lúc này.
Tốc độ xe Maybach quá nhanh, nếu phanh gấp thì anh sẽ bị văng ra xa, nhưng nếu không phanh lại anh sẽ gặp nguy hiểm!
“Đùng!” Lại thêm một viên đạn bắn tỉa bay đến.
Trần Xuân Độ đột nhiên vung dao.
Vẻ mặt anh trở nên lạnh lẽo, anh bật nhảy lên cao, vọt tới chiếc trực thăng đang bay trên bầu trời.
“Cản anh ta lại!” Trong máy bay trực thăng, cả đám sát thủ đổi sắc mặt, đạn bay tới tấp về phía Trần Xuân Độ.
“Đùng đùng đùng!” Đạn nối đuôi nhau bắn tới, Trần Xuân Độ vội vàng rút dao ngăn cản, cuối cùng bị lực đạn đánh bay.
Anh mất khống chế, rơi nhanh xuống chiếc Maybach, sau đó trượt xuống đất.
“Trần Xuân Độ!” Diệp Thái Linh ngồi trong xe, mặt mày trắng bệch, lúc này cô không biết phải làm thế nào vì đang rất hoảng loạn, chỉ biết nhìn chằm chằm vào người vừa ngã xuống đất qua gương chiếu hậu.
Cô đang định đạp phanh, quay xe lại cứu người thì đột nhiên sững sờ.
Diệp Thái Linh nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, trong gương, một bóng người đang chạy nhanh như bay trên đường phố, là Trần Xuân Độ! Anh đã đuổi theo! Tốc độ xe Maybach khoảng ba trăm cây số, không ngờ tốc độ của anh lại có thể ngang bằng với xe ô tô, điều này thực sự quá đáng sợ!
Máy bay trực thăng lượn vòng phía trên đầu, trong cabin, súng của các sát thủ đều nhắm vào Trần Xuân Độ đang lao nhanh trên đường phố.
Vô số viên đạn bay vút qua, muốn bắn cho người đàn ông này thành một đống thịt vụn!
Trần Xuân Độ chạy như điên, tốc độ của anh lúc này đã vượt quá giới hạn cơ thể người.
Anh như một con báo săn nổi giận, sức mạnh toàn thân và cơ bắp đều phát huy đến mức cao nhất.
Toàn thân anh như đang bốc cháy, mồ hôi không ngừng túa ra.
Dao găm Long Nha múa may cực nhanh, cản lại làn đạn đang bay tới.
Vô số đạn bị đánh rơi, sau đó anh đột nhiên giẫm chân, mặt đất dưới chân lập tức nứt ra.
Anh bật nhảy lên trời như một con chim ưng, vọt thẳng về phía chiếc máy bay trực thăng.
Một tay Trần Xuân Độ nắm chặt lấy càng hạ cánh của trực thăng, toàn thân lơ lửng giữa bầu trời.
Chiếc trực thăng bị một lực kéo nghiêng, suýt chút nữa rơi xuống.
“Ngăn anh ta lại!” Cả đám sát thủ trong cabin đều kinh hãi, vô số đạn pháo nhắm bắn vào Trần Xuân Độ.
Nét mặt Trần Xuân Độ cực kỳ lạnh lẽo, Long Nha múa may chặn đạn.
Ngay sau đó, anh nắm chặt càng hạ cánh, đột nhiên bật nhảy lên.
Long Nha trong tay anh chém về phía đuôi trực thăng bằng tốc độ cực nhanh, toàn thân như sắp biến thành tia chớp.
“Choang!” Tia sáng đen từ con dao găm xé rách không khí, đuôi máy bay trực thăng bị dao găm Long Nha sắc bén chém đứt.
Cụm đuôi trực thăng cũng bị tách ra, máy bay lập tức mất khống chế, đong đưa giữa bầu trời.
Trần Xuân Độ đột nhiên thả tay ra, nhảy xuống chiếc Maybach bên dưới.
“Bịch!” Anh đáp xuống trần xe Maybach, sau đó mở cửa xe chui vào trong ghế lái phụ.
Diệp Thái Linh đờ đẫn cả người, cảnh tượng kinh khủng trước mắt này chắc chắn là một giấc mơ! Người đàn ông trước mặt cô thật sự là con người sao?
“Tránh ra, để tôi lái cho!” Trần Xuân Độ ôm lấy Diệp Thái Linh, không rảnh để ý hai tay đang đặt trên bộ ngực mềm mại của cô, lập tức bế cô sang ghế lái phụ.
Anh quay lại ghế lái, sau đó nhanh chóng chuyển hướng.
Maybach rung lắc kịch liệt.
Ở phía trên, cuối cùng cụm đuôi trực thăng không chịu được sức nặng nữa, nó đột nhiên đứt gãy, sau đó rơi nhanh xuống đất, để lại trên mặt đất một cái hố lớn, mà vị trí hố trùng hợp là vị trí xe Maybach vừa tránh đi.
Trần Xuân Độ đã tính toán mọi thứ tỉ mỉ.
Cùng lúc đó, chiếc trực thăng trên trời hoàn toàn mất khống chế, ngay lập tức rơi xuống đất.
“Oành!” Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, lửa cháy ngút trời.
Diệp Thái Linh ngơ ngác nhìn ngọn lửa bùng cháy dữ dội qua gương chiếu hậu.
Lúc này cô như ngừng thở, cảnh tượng này tưởng chừng như một giấc mơ.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ xuất hiện trong một tình cảnh chấn động như trong các bộ phim điện ảnh thế này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...