Trần Xuân Độ nghe vậy hơi sửng sốt, anh ta không nhận ra anh? Lúc này, Trần Xuân Độ không ngừng suy nghĩ, trong lòng ngày càng nghi ngờ!
"Em gái tôi, Tần Dương, bị anh bắt đi đúng không?" Tần Ca nặng giọng hỏi.
Cái gì? Nghe những lời này, hai mắt Trần Xuân Độ nhất thời ngây ngẩn! Em gái, Tần Dương? Lúc này, Xuân Độ không phản ứng kịp, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Anh, anh đến đây vì em gái?" Trần Xuân Độ cảnh giác hỏi.
Tần Ca nhìn chằm chằm anh, chậm rãi gật đầu.
Lúc này, não Trần Xuân Độ khẽ động, không ngừng suy đoán, Tần Ca đến đây, là vì em gái anh ta? Vậy có nghĩa là, anh ta không nhận ra thân phận thực sự của anh? Tần Ca, không liên quan gì đến những thế lực kia?
"Anh, không quen biết tôi?" Trần Xuân Độ hỏi với vẻ đề phòng.
Mặc dù trong lòng mơ hồ suy đoán, nhưng Trần Xuân Độ vẫn luôn cảnh giác, thế lực ở Yên Kinh quá đáng sợ, không biết đã xâm nhập vào bao nhiêu tổ chức, Trần Xuân Độ không thể xem thường được!
Ánh mắt của Tần Ca hơi kinh ngạc, lắc đầu nói: "Hình như từng gặp nhau, nhưng không quen biết, hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp anh và cũng sẽ là lần cuối cùng,"
Trần Xuân Độ quan sát ánh mắt anh ta, dường như muốn nhìn ra chút dấu vết từ trong mắt anh ta, Ánh mắt của Tần Ca vẫn vô cùng nghiêm túc, không có một tia gợn sóng, vô cùng trong sáng!
Lúc này, Trần Xuân Độ mới buông lỏng cảnh giác, xem ra, anh đã hiểu lầm, Tần Ca chỉ đến vì em gái, chứ không phải vì thân phận của anh,
Nhưng cùng lúc đó, một cảm giác tự giễu khó có thể nhìn ra lướt qua khóe miệng Trần Xuân Độ, biến mất lâu như vậy, danh hiệu và tên tuổi của anh, e rằng đã bị đám người ở Yên Kinh quên mất rồi, ngay cả Tần Ca cũng không nhận ra anh, nhưng có lẽ đây là định mệnh, bảy năm trước, Trần Xuân Độ và Tần Ca có duyên gặp mặt một lần, thứ mà Tần Ca nhớ được chỉ là mật danh quân đội của anh,
Bởi vì những hạn chế đặc thù của đội quân bí mật, tên thật của Trần Xuân Độ, không có mấy người biết, đó là lý do vì sao anh có thể biến mất sạch sẽ, hoàn toàn như vậy! Bởi vì tên của anh vốn không ai biết, manh mối hồ sơ về anh, không ai có thể tra ra được, vì vậy anh cứ thế biến mất…
Năm đó, Trần Xuân Độ trốn thoát, khuôn mặt cũng bị hủy hoại, bây giờ Trần Xuân Độ đã trải qua mấy lần phẫu thuật, mới có thể khôi phục lại một chút diện mạo trước đây, Có lẽ những năm gần đây, anh đã khác đi nhiều, Nhưng không nhận ra là tốt nhất! Nếu bị Tần Ca nhận ra thân phận, thì sự việc sẽ còn nghiêm trọng hơn.
"Trần Xuân Độ, tôi không quan tâm em ấy có quan hệ gì với anh, những tin đồn thất thiệt kia tôi không muốn quản, hôm nay tôi chỉ có một yêu cầu, giao em ấy ra đây.
" Giọng của Tần Ca vô cùng nặng nề, mang theo tia chấn động, làm cho người ta không thể phản kháng được.
Trần Xuân Độ phục hồi lại tinh thần, chậm rãi châm một điếu thuốc, thâm thúy nói: "Tôi không biết gì cả.
"
Tần Ca không nói gì, cho thấy anh ta đã ngầm thừa nhận! Anh ta nhìn thẳng vào Trần Xuân Độ, khạc ra hai chữ: "Giao người.
"
Trần Xuân Độ phun ra một vòng khói, cười chế giễu: "Đại ca à, nhà anh nhiều lần bức bách người khác, nhưng tôi không biết thật mà, các người cứ như thế, sợ là không hay lắm đâu! Bây giờ đang chủ trương xã hội cởi mở mà.
"
"Ai là đại ca của anh?" Ánh mắt của Tần Ca tụ lại một điểm, anh ta lạnh lùng nói: "Sức nhẫn nại của tôi có hạn, mau giao em gái tôi ra đây, nếu không đừng trách tôi tàn nhẫn.
"
Trần Xuân Độ dửng dưng lên tiếng: "Đại ca à, nói không biết chính là không biết, nếu anh cứ bắt tôi thừa nhận là biết, chuyện này, không tốt lắm đâu?"
Không khí dường như dần trở nên ngột ngạt.
Trần Xuân Độ đút tay túi quần, ngậm điếu thuốc, vẻ mặt khinh bỉ vô hạn.
"Anh không định giao người đúng không?" Giọng nói của Tần Ca lạnh đi mấy phần, khí thế uy nghiêm đáng sợ của người lính lập tức bộc phát.
Hai hàng binh lính sắp hàng ngay ngắn bên cạnh lập tức tràn ra! Một vòng vây chiến đấu chặt chẽ hình thành, không khí xung quanh chợt lạnh!
Đây là một nhóm binh lính thực thụ, những người lính đã được rèn luyện qua gian khổ!
Trần Xuân Độ quét mắt nhìn đám binh lính, ánh mắt của mỗi người đều vô cùng kiên định, họ là một nhóm lính tốt! Xem ra tài điều binh khiển tướng của Tần Ca những năm gần đây đã được cải thiện rất nhiều! Nhóm binh lính này đều là những người lính thiện chiến, là những cao thủ bất khả chiến bại trên chiến trường! Trải qua nhiều trận chiến, có thể phân biệt rồng hay rắn chỉ qua một cái nhìn!
Tại lối vào tòa nhà, Trương Dũng và nhóm nhân viên bảo vệ nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức bị dọa sợ!
Nhóm binh lính hừng hực khí thế, bao vây anh Trần ở giữa, đây là muốn làm gì?
Trần Xuân Độ cười chế giễu, vòng khói từ khóe miệng từ từ bay lơ lửng trên không trung, giống như vẻ mặt của anh lúc này, vô cùng ung dung, tự tại.
Dường như anh chẳng coi nhóm binh lính trước mặt ra gì.
Tần Ca đứng thẳng tắp, con mắt nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, trịnh trọng nói: "Tôi không muốn làm to chuyện, nhưng nếu anh vẫn chấp mê bất ngộ, tôi đành xin lỗi vậy.
"
"Xin lỗi.
" Trần Xuân Độ chậm rãi lắc đầu: "Tôi vẫn không biết gì cả.
"
Không khí hoàn toàn đông cứng lại!
Đột nhiên, đám binh lính động thủ!
Những người lính mặc đồ rằn ri xông tới, hình thành một trận binh pháp tiêu chuẩn, quyết bắt Trần Xuân Độ đầu hàng bằng được!
Nhìn thấy những động tác quen thuộc, những chiêu thức quen thuộc, ánh mắt Trần Xuân Độ khẽ chuyển động, đây chính là đội quân đã lâu không gặp.
Khóe miệng Trần Xuân Độ lộ ra một đường cong, anh không có bất kỳ hành động phản kháng nào, cứ dửng dưng đứng ở nơi đó.
Những người lính bắt lấy anh trong tích tắc, trực tiếp ấn vào xương đòn của anh! Tay Trần Xuân Độ bị khóa chặt, khớp cổ tay, cổ, khớp gối đều bị đối phương khóa chặt, không thể động đậy!
"Anh Trần!" Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Trương Dũng thay đổi, anh ta vừa lo lắng vừa kinh hãi! Anh Trần, bị đám binh lính này chế ngự?
Nhóm nhân viên bảo vệ xung quanh cũng sững sờ, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì vô cùng kinh ngạc,
Lúc này, những đồng nghiệp ra vào trước cửa tòa nhà cũng bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi!
Các đồng nghiệp nhìn thấy cảnh này đều bàng hoàng, một đám lính mặc đồ rằn ri bắt giữ Trần Xuân Độ, đây là, định làm gì?
Trần Xuân Độ cười chế giễu, hình như chẳng sợ hãi gì cả.
"Cho anh thêm một cơ hội nữa.
" Tần Ca chậm rãi nói, sắc mặt lạnh như băng.
"Với thái độ này của anh, cho dù tôi thật sự làm cũng sẽ không trả người.
" Trần Xuân Độ bình tĩnh nói.
"Giải về.
" Sắc mặt Tần Ca trở nên lạnh lẽo, không thèm nói nhảm với anh nữa, xoay người định lên xe.
"A a a!" Đột nhiên từng tiếng rên rỉ vang lên!
Tần Ca dừng bước, lập tức quay đầu lại nhìn!
Chỉ thấy, tiếng kêu rên vang vọng khắp nơi! Tất cả binh lính dưới quyền của anh ta đều nằm trên mặt đất, kêu gào thảm thiết vì đau đớn!
Lúc này, ánh mắt của Tần Ca đột nhiên ngưng trọng!
Anh ta nhìn thẳng vào Trần Xuân Độ, cảm giác, như thể, gặp được đồng loại!
Trần Xuân Độ phủi bụi trên áo, bình tĩnh nói: "Xin lỗi nhé, tôi còn phải đi làm, mời các người về cho.
"
Trần Xuân Độ nói xong, lập tức xoay người định rời đi,
"Đứng lại.
" Giọng nói hùng hậu, lạnh lùng của Tần Ca vang vọng trong không khí.
Trần Xuân Độ phớt lờ anh ta, đút hai tay vào túi quần, từ từ đi về phía tòa nhà,
Đột nhiên, bầu không khí nổ tung!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...