Chàng Rể Phế Vật


Cửa xe Bentley Mulsanne mở ra, Tiết Nghĩa mặc vest hoảng hốt bước xuống, chạy nhanh về phía này.
“Cô Lê làm sao vậy, cô không sao chứ?” Giọng Tiết Nghĩa mang theo sự quan tâm ân cần, anh ta bước nhanh tới hỏi han.
Trần Xuân Độ đột nhiên đứng dậy, túm lấy cổ áo anh ta rồi nhấc bổng lên, như thể đang xách con mồi, anh ấn Tiết Nghĩa lên cánh cửa xe Bentley của anh ta!
Cửa xe bị lực lớn đè lên biến dạng, hõm sâu thành một lỗ lớn.
Sắc mặt Tiết Nghĩa tái mét, anh ta nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ.
“Buông tay!” Tiết Nghĩa bị Trần Xuân Độ túm chặt, lạnh lùng tức giận quát.
Trần Xuân Độ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiết Nghĩa, châm chọc: “Sát thủ mày phái tới chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”
Nghe thấy câu này, vẻ mặt Tiết Nghĩa đột ngột thay đổi.
“Tao không hiểu mày đang nói gì, nhóm sát thủ đó không phải tao phái đến, tao không biết!” Tiết Nghĩa lạnh lùng giải thích: “Tao nghe thấy ở đây có tiếng súng và tiếng nổ dữ dội nên mới vội vàng chạy tới, mày đừng ngậm máu phun người!”
Trần Xuân Độ nheo mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Thật không?”
“Thả tao ra!” Tiết Nghĩa quát lên, cực kỳ tức giận nhưng lại như đang che giấu điều gì đó.


Có điều anh ta che giấu rất kỹ, ngay cả Trần Xuân Độ cũng không nhìn ra được chút tin tức nào từ đôi mắt anh ta.
“Xem ra tao phải thể hiện uy lực một chút nhỉ.” Trần Xuân Độ từ từ giơ nắm đấm lên, gân xanh trên cánh tay nổi lên, một luồng sát khí phóng ra từ trên người anh.
Thư ký Trương Tử Lan đang ngồi trên ghế lái phụ trong chiếc Bentley hoảng hốt chạy ra, vội vàng ngăn lại: “Đừng!”
“Dừng tay!” Phía sau, giọng nói của nữ thần tổng giám đốc cũng vang lên.
Ánh mắt Trần Xuân Độ khựng lại, anh không dừng tay mà đấm mạnh một cú.
Báo cảnh sát? Nếu chuyện này mà báo cảnh sát có thật sự có tác dụng không? Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm Tiết Nghĩa một lúc lâu.
“Cô Lê, mong cô hãy tin tưởng tôi.” Tiết Nghĩa trịnh trọng nói, vẻ mặt nghiêm túc không có bất kỳ dấu hiệu nói dối nào.
Lê Kim Huyên khẽ gật đầu: “Tôi tin anh.”
Không khí dường như trở nên yên tĩnh hơn đôi chút.
“Cô Lê, bây giờ tôi sẽ liên lạc với cơ quan công an để họ đến điều tra.

Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm ra chân tướng vụ việc này.” Tiết Nghĩa cực kỳ nghiêm túc, sau đó lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi tới đồn cảnh sát.
“Không cần đâu.” Lê Kim Huyên đột nhiên lên tiếng.
“Anh Tiết không cần gọi đâu, chuyện này bỏ qua đi.

Tôi cảm thấy không khoẻ, tôi về trước đây.” Giọng Lê Kim Huyên rất bình tĩnh, cô chậm rãi nói.
“Cô Lê, tôi thấy chuyện này vẫn nên đợi cảnh sát tới làm bản tường trình vẫn hơn…” Tiết Nghĩa vẫn muốn thuyết phục Lê Kim Huyên.
Nhưng Trần Xuân Độ đã đột nhiên bước tới, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, dường như mang theo sát khí.
Tiết Nghĩa chợt dừng lại, anh ta bị ánh mắt sát khí của Trần Xuân Độ làm cho choáng váng, run rẩy.
Trần Xuân Độ phớt lờ anh ta, ngồi vào xe Maybach, khởi động xe, từ từ rời đi.
Báo cảnh sát? Nếu chuyện này mà báo cảnh sát có thật sự có tác dụng không? Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm Tiết Nghĩa một lúc lâu.
“Cô Lê, mong cô hãy tin tưởng tôi.” Tiết Nghĩa trịnh trọng nói, vẻ mặt nghiêm túc không có bất kỳ dấu hiệu nói dối nào.
Lê Kim Huyên khẽ gật đầu: “Tôi tin anh.”

Không khí dường như trở nên yên tĩnh hơn đôi chút.
“Cô Lê, bây giờ tôi sẽ liên lạc với cơ quan công an để họ đến điều tra.

Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm ra chân tướng vụ việc này.” Tiết Nghĩa cực kỳ nghiêm túc, sau đó lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi tới đồn cảnh sát.
“Không cần đâu.” Lê Kim Huyên đột nhiên lên tiếng.
“Anh Tiết không cần gọi đâu, chuyện này bỏ qua đi.

Tôi cảm thấy không khoẻ, tôi về trước đây.” Giọng Lê Kim Huyên rất bình tĩnh, cô chậm rãi nói.
“Cô Lê, tôi thấy chuyện này vẫn nên đợi cảnh sát tới làm bản tường trình vẫn hơn…” Tiết Nghĩa vẫn muốn thuyết phục Lê Kim Huyên.
Nhưng Trần Xuân Độ đã đột nhiên bước tới, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, dường như mang theo sát khí.
Tiết Nghĩa chợt dừng lại, anh ta bị ánh mắt sát khí của Trần Xuân Độ làm cho choáng váng, run rẩy.
Trần Xuân Độ phớt lờ anh ta, ngồi vào xe Maybach, khởi động xe, từ từ rời đi.
Báo cảnh sát? Nếu chuyện này mà báo cảnh sát có thật sự có tác dụng không? Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm Tiết Nghĩa một lúc lâu.
“Cô Lê, mong cô hãy tin tưởng tôi.” Tiết Nghĩa trịnh trọng nói, vẻ mặt nghiêm túc không có bất kỳ dấu hiệu nói dối nào.
Lê Kim Huyên khẽ gật đầu: “Tôi tin anh.”
Không khí dường như trở nên yên tĩnh hơn đôi chút.

“Cô Lê, bây giờ tôi sẽ liên lạc với cơ quan công an để họ đến điều tra.

Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm ra chân tướng vụ việc này.” Tiết Nghĩa cực kỳ nghiêm túc, sau đó lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi tới đồn cảnh sát.
“Không cần đâu.” Lê Kim Huyên đột nhiên lên tiếng.
“Anh Tiết không cần gọi đâu, chuyện này bỏ qua đi.

Tôi cảm thấy không khoẻ, tôi về trước đây.” Giọng Lê Kim Huyên rất bình tĩnh, cô chậm rãi nói.
“Cô Lê, tôi thấy chuyện này vẫn nên đợi cảnh sát tới làm bản tường trình vẫn hơn…” Tiết Nghĩa vẫn muốn thuyết phục Lê Kim Huyên.
Nhưng Trần Xuân Độ đã đột nhiên bước tới, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, dường như mang theo sát khí.
Tiết Nghĩa chợt dừng lại, anh ta bị ánh mắt sát khí của Trần Xuân Độ làm cho choáng váng, run rẩy.
Trần Xuân Độ phớt lờ anh ta, ngồi vào xe Maybach, khởi động xe, từ từ rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui