Trần Xuân Độ nheo mắt, cảm giác được trong lời nói của người phụ nữ này có ý gì đó: "Tình huống thế nào?"
Tô Loan Loan không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
Trần Xuân Độ càng khó hiểu hơn, anh từ từ đứng dậy, đi đến cửa số sát đất, cúi đầu xuống nhìn!
Anh đứng ngây người!
Dưới tầng...!vô số đèn cảnh sát nhấp nháy! Mấy chục chiếc xe cảnh sát đậu dưới lầu tòa nhà của tập đoàn Lê thị, phong tỏa kín lối vào!
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của Trần Xuân Độ lập tức ngưng tụ lại! Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của anh!
"Ầm!" Một tiếng động lớn vang lên, cửa phòng làm việc của Trần Xuân Độ bị đá văng ra!
Một nhóm cảnh sát được trang bị vũ khí đầy đủ xông vào văn phòng! Vô số họng súng lạnh lẽo nhắm thẳng về phía Trần Xuân Độ!!
Vẻ mặt của đám cảnh sát lạnh như băng, vũ khí trang bị đến tận răng.
Một nhóm cảnh sát còn đặt nguyên một hàng lá chắn chống đạn trước mặt, một khung cảnh căng thẳng, đằng đằng sát khí!
Trần Xuân Độ nhìn đám cảnh sát đột nhiên xông tới với vẻ mặt bình tĩnh lạ thường.
Anh chậm rãi châm một điếu thuốc: "Đồng chí cảnh sát, không biết tôi phạm phải tội gì mà các người gióng trống khua chiêng, đột nhiên xuất hiện ở đây là vì chuyện gì vậy?"
Người đội trưởng Từ Tân Hải từ từ nâng súng lên, hiên ngang bước tới, đưa một lệnh bắt đỏ thẫm ra trước mặt anh!
"Trần Xuân Độ, theo báo cáo từ các nguồn có liên quan, anh bị tình nghi đến vụ án giết người hàng loạt, tôi theo lệnh đến để bắt anh! Anh có quyền giữ im lặng, mọi lời nói của anh sẽ trở thành chứng cung trước tòa!" Giọng nói của Từ Tân Hải vô cùng nghiêm túc!
Trần Xuân Độ nhàn nhã phun ra một vòng khói trắng: "Người có liên quan báo cáo? Bằng chứng đâu?"
Từ Tân Hải nghiêm mặt quát: "Nhân chứng vật chứng đều có đủ, anh còn gì để nói nữa?!"
Nghe được câu này, ánh mắt của Trần Xuân Độ lập tức ngưng trọng lại! Nhân chứng...!vật chứng...!đều có??
"Còng lại!" Từ Tần Hải hét lên một cách gay gắt!
Một đám cảnh sát trực tiếp xông tới chỗ Trần Xuân Độ, vô số họng súng chĩa về phía anh, trên tay cảnh sát treo lủng lẳng hai chiếc còng bạc, Trần Xuân Độ sắp bị người ta còng tay lại!
"Dừng tay! Các người đang làm gì vậy?" Đột nhiên có tiếng quát lớn từ ngoài văn phòng! Là giọng của Lê Kim Huyên!
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hơi nhăn lại, đang định đi vào văn phòng, nhưng lại bị một đám cảnh sát mặt lạnh chặn ở ngoài!
"Chúng tôi đang thi hành nhiệm vụ, người không liên quan không được vào! Đừng cản trở chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ!" Một đám cảnh sát nói với vẻ mặt lạnh như băng.
Lê Kim Huyên bị chặn bên ngoài văn phòng, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, đầy vẻ hoang mang.
Cô hét lên với đám cảnh sát: "Trần Xuân Độ anh ấy phạm phải tội gì? Anh ấy là tài xế của tôi, tôi muốn nói chuyện với anh ấy!".
truyện ngôn tình
"Xin lỗi cô, nhưng chúng tôi không thể làm vậy! Trần Xuân Độ là nghi phạm hình sự nghiêm trọng.
Anh ta liên quan đến án giết người hàng loạt, cực kỳ nguy hiểm, mời cô lập tức rời khỏi đây!" Cảnh sát dùng giọng điệu cảnh cáo để nói chuyện với cô!
Nghe được những lời này, khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lập tức tái đi, hoàn toàn hoảng hốt! Trần Xuân Độ...!liên quan đến vụ giết người hàng loạt? Cái này...
Đúng lúc này, Trần Xuân Độ trong phòng làm việc đột nhiên hô lên: "Kim Huyên, bình tĩnh đi, không cần lo lắng."
Đây là anh vừa an ủi vừa khuyên can cô, đồng thời cũng là...!an ủi chính mình...!Nghĩ tới đây, đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên lập tức phủ một tầng sương mù...
Trong phòng làm việc, sắc mặt của Từ Tân Hải nghiêm lại, ông ta hét lớn: "Còng tay lại! Đưa đi!"
Soạt! Vô số lá chắn chống đạn tiến tới, súng nhắm thẳng về phía trước! Một nhóm cảnh sát từ từ áp sát! Bọn họ coi Trần Xuân Độ là một kẻ địch mạnh!
Trần Xuân Độ bình tĩnh nhìn đám cảnh sát, trong mắt không có một tia cảm xúc, nhưng chính ánh mắt bình tĩnh lại khiến trong lòng đám cảnh sát dâng lên nỗi sợ hãi không giải thích được!
Từ Tân Hải nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Trần Xuân Độ, lập tức ngoan ngoãn chịu trói đi! Nếu không, tôi sẽ bắn anh ngay tại chỗ!" Những lời này giống như đang đe dọa.
Đe dọa ở mức độ cao nhất! Khi bắt những tên tội phạm nguy hiểm, cảnh sát sẽ dùng những lời đe dọa này để phá vỡ tâm trí của chúng!
Trần Xuân Độ từ từ phun ra một vòng khói nữa, sau đó...!mỉm cười.
Đám cảnh sát làm như đang phải đối phó với cường địch! Tất cả ống súng đều nhắm vào Trần Xuân Độ, hành động thận trọng, vây kín người anh!
Vẻ mặt của Từ Tân Hải cực kỳ nghiêm túc, ông ta ở trong ngành cảnh sát này đã mấy chục năm, từng gặp vô số tội phạm, nhưng chỉ có hôm nay...!chỉ có Trần Xuân Độ trước mặt là khiến ông ta cảm thấy sợ hãi, không thể giải thích được! Bởi vì Trần Xuân Độ quá bình tĩnh! Bình tĩnh đến mức không giống như tội phạm!
Thử hỏi có tội phạm nào khi đối mặt với cảnh sát...!đối mặt với bao nhiêu họng súng như vậy mà còn cười như thế không?! Trần Xuân Độ, con người này quá khó hiểu, khiến cho Từ Tân Hải cảm thấy rất không bình thường! Trần Xuân Độ nhất định không phải người đơn giản!
"Không cần khẩn trương, đồng chí cảnh sát, cứ bình tĩnh đã." Trần Xuân Độ vứt tàn thuốc, sau đó từ từ duỗi tay ra.
"Còng lại!" Từ Tân Hải đưa ra một quyết định nhanh chóng.
"Cạch cạch!" Một chiếc còng tay có hình dạng đặc biệt trực tiếp còng lên cổ tay Trần Xuân Độ! Chiếc còng này có cấu tạo đặc biệt! Nó hoàn toàn khác với những chiếc còng thông thường.
Đó là một chiếc còng được thiết kế dành riêng cho tội phạm nguy hiểm!
Sau đó, một chiếc còng khác còng hai chân Trần Xuân Độ lại, khiến anh gần như không còn khả năng phản kháng.
"Đưa đi!" Từ Tân Hải nghiêm nghị quát lên.
Vài cảnh sát bắt giữ Trần Xuân Độ một cách thô bạo, đè chặt hai vai của anh, sau đó trực tiếp áp giải anh đi!
Đột nhiên, có một tia sáng lóe lên!
Nhìn thấy tia sáng này, con ngươi bình tĩnh của Trần Xuân Độ chợt ngưng tụ lại!
Anh quay đầu nhìn lại!
Chỉ thấy Tô Loan Loan đang cầm con dao găm quân dụng trong tay! Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào một góc phòng, rồi chiếu lên con dao găm, từ lưỡi dao phản chiếu vô số tia sáng rực rỡ...!
Nhóm cảnh sát nhìn chằm chằm Tô Loan Loan, cảnh giác cao độ! Vài tên còn âm thầm chĩa mũi súng về phía cô ta!
"Làm gì vậy? Mau bỏ dao xuống!" Tên cảnh sát quát lên.
Đôi mắt đẹp của Tô Loan Loan chớp chớp, cô ta không lên tiếng, nhưng thứ vũ khí trong tay lại toát ra khí lạnh khiến người ta run rẩy!
Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm Tô Loan Loan hồi lâu, sau đó chậm rãi lắc đầu với cô ta.
Nhìn thấy động tác này của Trần Xuân Độ, Tô Loan Loan mới thu dao lại, vẻ mặt bình tĩnh lạ thường.
"Giao con dao găm ra đây! Đây là lệnh cưỡng chế vũ khí!" Cảnh sát hét vào mặt Tô Loan Loan, tự coi đây là lệnh cưỡng chế vũ khí, rồi tịch thu con dao!
Ánh mắt của Tô Loan Loan lạnh đi...
"Xoẹt ——!" Một vòng cung sáng mỏng như cánh ve sầu xẹt qua không trung rồi lóe lên trước mặt đám cảnh sát...!Sau đó con dao găm bay một vòng trở về tay Tô Loan Loan.
Nhiệt độ trong không khí chợt giảm xuống, toàn bộ văn phòng trở nên lạnh lẽo!
Giờ khắc này, mặt của Từ Tân Hải hoàn toàn biến sắc! Một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống trán ông ta!
Tất cả cảnh sát có mặt tại hiện trường chỉ cảm thấy một luồng sát khí lạnh lẽo đè nén khiến họ không tài nào hít thở được!
Chiêu thức bất ngờ của Tô Loan Loan quá đáng sợ! Khoảnh khắc lưỡi dao quét qua...!tất cả cảnh sát đều không kịp phản ứng...!thậm chí còn không có cơ hội phản kháng! Lúc này, một đám cảnh sát có mặt ở đó đều cảm thấy lạnh hết sống lưng! Nếu con dao kia đi sâu hơn một inch...!thì...!e rằng cổ bọn họ đã bị cứa đứt!
Mang trong mình tâm thế hoảng sợ, tất cả cảnh sát đều hướng mũi súng về phía Tô Loan Loan! Vào giờ phút này, mùi thuốc súng từ từ bay lên trong không khí… chỉ cần một ngòi nổ, e rằng...!sẽ gây ra một vụ hỏa hoạn lớn!
"Được rồi, rút lui đi!" Từ Tân Hải do dự hồi lâu mới hét lên.
Trước mắt, một mình Trần Xuân Độ thôi đã khiến bọn họ phải dè chừng rồi...!Nếu lần nữa mắc phải sai lầm ở phút then chốt, hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc!
Đám cảnh sát áp giải Trần Xuân Độ đi, trực tiếp đưa anh ra khỏi phòng làm việc!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...