Chàng Rể Phế Vật


Tòa nhà Lê Thị.

Trần Xuân Độ mang vẻ mặt uất ức ngồi trước cửa phòng làm việc tổng giám đốc, đón những ánh mắt ngạc nhiên quan sát, chỉ muốn nhảy xuống từ cửa sổ bên cạnh cho xong.

Nhưng anh nhìn thử, cảm thấy nhảy xuống như thế hình như không chết được.

Lê Kim Huyên vì trừng phạt anh mà bảo anh lấy ghế ra ngồi trước cửa một tuần, mỗi ngày ngồi trước cửa phòng làm việc tổng giám đốc như một vật cát tường cho người ta nhìn.

Đây cũng là cách trả thù của Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ hết cách, chỉ có thể cắn răng chấp nhận.

Bình thường bị rất nhiều nhân viên của Lê Thị bàn tán còn đỡ, bây giờ bọn họ còn làm càn đến gần Trần Xuân Độ, thậm chí còn châm chọc thẳng trước mặt anh, sau một khoảng thời gian, anh cảm thấy mình không ngồi nổi nữa.

Trần Xuân Độ chợt có một ý nghĩ, anh lấy điện thoại ra, gọi đi.

Chẳng mấy chốc, cửa phòng làm việc của thư ký cách đó không xa mở ra, Lâm Trinh Tuyết đi ra từ bên trong, đến trước mặt Trần Xuân Độ, hỏi: “Sao vậy Trần Xuân Độ?”
“Có thể rót cho tôi một ly nước không, phòng làm việc của Sếp Lê không có máy nước uống.

” Trần Xuân Độ cười nói.

Lâm Trinh Tuyết hơi sững sờ, gật đầu trở về phòng làm việc, nhanh chóng bưng một ly nước nóng ra, đưa cho Trần Xuân Độ.

“Cảm ơn.

” Trần Xuân Độ cười nhận lấy ly nước, bàn tay lớn thô ráp lướt qua bàn tay mảnh khảnh mịn màng của Lâm Trinh Tuyết, khiến cô ta giật mình như con thỏ nhỏ, nhanh chóng rụt tay về.

“Không có việc gì nữa thì tôi về làm việc đây.

” Lâm Trinh Tuyệt đỏ mặt, vội vã trở về phòng làm việc.

“Được.

” Trần Xuân Độ cười gật đầu, lập tức khiến hai nhân viên đang bàn tán về anh cách đó không xa trợn mắt há mồm.

“Trời ạ… Tôi thấy gì vậy, không ngờ thư ký lại rót nước cho tên ở rể này!”
“Mẹ nó, thư ký Lâm là người đẹp chỉ đứng sau Sếp Lê của tập đoàn đó, vì sao lại có quan hệ với tên này!”
“Chết tiệt, tên này vấy bẩn nữ thần của tôi! Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta!”
Hai nhân viên thấy Lâm Trinh Tuyết đỏ mặt thì càng kích động hơn, khiến không ít nhân viên xúm lại.

“Người này dựa vào cái gì chứ, một tên ở rể nhà họ Lê, ngày ngày làm chó cho Sếp Lê, không ngờ lại có thể thân thiết với cả thư ký Lâm! Tôi làm việc ở công ty nhiều năm như vậy cũng chỉ có quan hệ bình thường với thư ký Lâm thôi, anh ta còn không phải người của Lê Thị chúng ta!”

“Không ngờ thư ký Lâm lại còn đỏ mặt! Anh ta chỉ là con chó nhà họ Lê núi, nếu không phải anh ta ôm đùi Sếp Lê thì anh ta có thể có địa vị gì ở tập đoàn Lê Thị chứ?”
Tiếng bàn tán liên tục vang lên, mấy nhân viên nhìn về phía Trần Xuân Độ với ánh mắt ghen ghét, không khí tràn đầy cảm xúc ghen tị.

“Đúng đó, người như anh ta, ngay cả cửa tập đoàn Lê Thị cũng không xứng đi vào ấy chứ!”
Lời của một vài nhân viên nam trong đó nhận được sự tán thành của rất nhiều người, nếu trước đó Trần Xuân Độ chỉ khiến một vài người bất mãn thì bây giờ, anh đã khiến tất cả thấy tức giận.

Theo lời những người đàn ông kia là Trần Xuân Độ ăn trong bát còn nhìn trong nồi, còn không phải là người của tập đoàn Lê Thị, dựa vào cái gì có thể trêu hoa ghẹo nguyệt ở đây chứ?
Thân là người lập ra quy định của tập đoàn Lê Thị, bản thân Lê Kim Huyên cũng phải tuân thủ quy tắc, anh có tư cách gì làm trái chứ?
Lúc này, một nhân viên lạnh lùng tiến lên, nói với Trần Xuân Độ: “Anh cũng không phải người của tập đoàn Lê Thị, anh không cảm thấy ở đây mãi hơi quá đáng sao?”
Không ít người nhìn về phía nhân viên kia, có người nhận ra anh ta: “Dương Văn Hạo, quản lý cấp cao của tập đoàn Lê Thị, từ lúc thư ký Lâm vào tập đoàn Lê Thị thực tập đã luôn theo đuổi cô ấy, đến bây giờ vẫn chưa từ bỏ.


“Bình thường Quản lý Dương thù dai lắm, anh ta kiếm chuyện với họ Trần kia, chắc chắn họ Trần kia xong đời rồi.

” Có nhân viên giễu cợt cười khẩy, muốn xem Trần Xuân Độ bị vả mặt thế nào.

Dương Văn Hạo lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, trong mắt lộ vẻ hung tàn và ghen ghét.

Từ sau khi thư ký Lâm vào Lê Thị, anh ta đã vừa ý người đẹp đó, nhưng thư ký Lâm thân thiết với tổng giám đốc, cũng không thích anh ta, khiến rất nhiều thủ đoạn của anh ta đều không có tác dụng.

Anh ta tỏ tình với thư ký Lâm không biết bao nhiêu lần, kết quả cô ta đều kiếm cớ uyển chuyển từ chối anh ta, khiến anh ta rất khó chịu.

Dương Văn Hạo từng chơi đùa với rất nhiều cô gái, đặc biệt là loại người không có bối cảnh như thư ký Lâm, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp càng không đếm xuể.

Ở trước quản lý cấp cao của tập đoàn Lê Thị, rất ít có cô gái nào từ chối, đều thích mà tỏ vẻ không muốn, sau đó bò lên giường anh ta.

Thậm chí còn có mấy người có thai… Mà Dương Văn Hạo thích thư ký Lâm là vì thư ký Lâm có khí chất mấy cô gái kia không có, khiến hai mắt Dương Văn Hạo tỏa sáng, trong lòng như có mèo cào, chỉ muốn lập tức chiếm làm của riêng.

Nhưng mãi vẫn không được như ý, dù Dương Văn Hạo có ép buộc Lâm Trinh Tuyết thì thái độ của cô ta vẫn không thay đổi.

Kết quả hôm nay anh ta nhìn thấy gì?
Không ngờ Lâm Trinh Tuyết lại chủ động rót nước cho một người đàn ông, còn bị anh trêu đỏ mặt.

Quan trọng là người đàn ông này không phải ai khác mà chính là kẻ ở rể nhà họ Lê, Dương Văn Hạo cảm thấy bực bội vì mình hoàn toàn không để ý đến tên ở rể này, cuối cùng anh lại bắt chuyện được với Lâm Trinh Tuyết, còn khá là thân thiết.

Tên bám váy đàn bà này vừa không đẹp vừa không có tiền, chỉ là một tên ăn bám Sếp Lê nuôi, vì sao lại bắt được trái tim của Lâm Trinh Tuyết chứ?
Dương Văn Hạo cực kỳ bực bội, cắn răng thầm hận, chẳng lẽ mình còn không bằng một tên ăn bám sao?
Mà lúc này, Trần Xuân Độ thấy sửng sốt vì lời chất vấn của Dương Văn Hạo, sao đó nói: “Sếp Lê làm việc ở đâu, tôi sẽ đi với cô ấy, có vấn đề gì sao?”
“Công ty quy định rõ ràng, khách bên ngoài công ty đến thăm không đeo thẻ khách đến thăm thì không được vào công ty, dù là Sếp Lê cũng phải tuân theo quy định này.


” Dương Văn Hạo lạnh lùng nói: “Đương nhiên dù anh có thẻ khách thì cũng chỉ có thể ở lại hai tiếng, đã đến giờ rồi, anh vẫn nên cút đi.


Dương Văn Hạo cười châm chọc: “Sếp Lê là một người rất tuân thủ quy định, anh cảm thấy cô ấy sẽ làm trái với quy định sao?”
Sắc mặt Trần Xuân Độ trở nên nặng nề, quay đầu nhìn sang cửa phòng làm việc, sa sầm mặt… Mẹ kiếp, sao mình chưa từng nghe cái quy định nhảm nhí này vậy, Lê Kim Huyên rảnh sao mà ra cái quy định kỳ lạ thế!
“Mau cút đi, đừng để lát nữa Sếp Lê ra ngoài đuổi anh đi.

” Dương Văn Hạo cười châm chọc.

Trần Xuân Độ nhếch môi, chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài.

Mọi người ngạc nhiên, vô số người đang xem cuộc vui thấy cảnh này thì đều trợn mắt há mồm, sau đó thầm thấy kính nể Dương Văn Hạo!
“Tôi không nhìn nhầm chứ, tên này đi thật kìa!”
“Quản lý Dương đúng là cao tay, dăm ba câu đã đuổi được anh ta rồi!”
“Hừ, không phải khi nãy anh ta đắc ý lắm sao, bây giờ chẳng phải cũng như chó mất chụp, cụp đuôi ủ rũ rời đi à.


Mấy nhân viên kia bàn tán xôn xao, đủ giọng nói khó nghe truyền vào tai Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ làm như không nghe thấy bước từng bước ra ngoài.

Mà Trần Xuân Độ không phản ứng gì khiến bọn họ càng làm quá hơn, chỉ trỏ vào anh, ánh mắt giọng nói đều lộ vẻ khinh thường.

Lòng ghen tị của những người kia bắt đầu bùng nổ, ở trong mắt bọn họ, tên bám váy như Trần Xuân Độ hoàn toàn không xứng với Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ có thể cưới Lê Kim Huyên cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ phải nịnh hót.

Lúc những người kia đang bàn tán, không ai nhận ra Trần Xuân Độ đang nhếch môi, nở một nụ cười sâu xa.

Sau khi rời khỏi cao ốc Lê Thị, Trần Xuân Độ lấy một điếu thuốc ra, sau đó anh cho hai tay vào túi quần, ngậm thuốc lá, đi về phía một tiệm cà phê cách đó không xa.

Trong phòng làm việc thư ký, Lâm Trinh Tuyết nghe thấy tiếng ồn ở bên ngoài thì hơi sững sờ, rón ra rón rén rời khỏi phòng làm việc, chặn một nhân viên lại hỏi.

Nghe nhân viên kia nói xong, sắc mặt Lâm Trinh Tuyết thay đổi, cô ta xoay người đi vội vào trong phòng làm việc của tổng giám đốc.

Lâm Trinh Tuyết nhìn Lê Kim Huyên đang bận bịu công việc, lo lắng nói: “Sếp Lê, không xong rồi!”
“Sao thế?” Lê Kim Huyên ngẩng đầu.

“Trần Xuân Độ… bị chọc tức bỏ đi rồi!” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Trinh Tiết đầy vẻ bất an.

“Bị chọc tức bỏ đi rồi?” Lê Kim Huyên hơi ngạc nhiên, Lâm Trinh Tuyết gật đầu, nói hết mọi chuyện cho cô nghe.


“Sau lưng Dương Văn Hạo có một cổ đông của hội đồng quản trị làm chỗ dựa, đương nhiên sẽ không sợ tôi…” Vẻ mặt Lê Kim Huyên hơi cứng đờ, nói ra lý do Dương Văn Hạo dám trắng trợn nhằm vào Trần Xuân Độ.

“Hả?” Lâm Trinh Tuyết cau mày: “Anh Trần ngồi trước cửa một tuần đã bị chỉ trích rất nhiều, bây giờ trên dưới Lê Thị đều đang bàn tán về anh ấy… Sếp Lê, tôi sợ anh ấy quá uất ức, sẽ tạp ra hậu quả không thể đoán trước…” Lâm Trinh Tuyết dè dặt nhắc nhở.

Lâm Trinh Tuyết vừa nói thế, sắc mặt Lê Kim Huyên lập tức thay đổi, đột nhiên nhớ đến trước đó Trần Xuân Độ giỏi gây chuyện đến mức nào, sắc mặt lập tức trở nên u ám.

Lê Kim Huyên ngẫm nghĩ một lúc… Hình như mình thật sự hơi quá đáng với Trần Xuân Độ rồi… Một người đàn ông cũng có lòng tự trọng tối thiểu, mà cô làm như thế, chẳng phải là đang phá hoại danh dự của Trần Xuân Độ sao.

Lê Kim Huyên cầm lấy điện thoại trên bàn gọi đi, nhưng gọi xong… tâm trạng của cô càng nặng nề hơn, Trần Xuân Độ không nghe điện thoại!
“Cô đi tìm anh ta, xem ra là tôi quá đáng rồi, phải bồi thường cho anh ta một chút.

” Lê Kim Huyên nhớ tới kiến nghị Lê Duy Dương cho mình lúc trước, lúc đầu cô khịt mũi coi thường… Không ngờ Lê Duy Dương nghĩ xa thế, đã sớm đoán được tình huống hôm nay sẽ xuất hiện rồi.

Trần Xuân Độ đi ra từ tiệm cà phê, xách một túi cà phê trở về tòa nhà Lê Thị.

Lúc này Dương Văn Hạo đang ở gần phòng làm việc tổng giám đốc, nghe mấy nhân viên nịnh họt, trong lòng cực kỳ vui sướng.

“Sếp Dương, tên kia sao có thể so sánh với anh được, anh ta chỉ là một tên vô dụng thôi, vừa bị anh nói như thế, đương nhiên phải cụp đuôi rời đi rồi.

” Một nhân viên nói.

“Đúng thế, tên kia mặt dày vậy, có lẽ thư ký Lâm cũng chỉ miễn cưỡng vui cười với anh ta thôi, tôi thường xuyên nhìn thấy Sếp Lê xụ mặt với anh ta, anh ta còn ân cần nịnh hót nữa.


Mấy nhân viên thay nhau nói, Dương Văn Hạo bình tĩnh nói: “Anh ta chẳng là cái thá gì ở tập đoàn Lê Thị cả, thậm chí còn không phải là nhân viên chính thức, trước kia tôi không đuổi anh ta đi là vì nể mặt Sếp Lê thôi.


“Đúng thế, nhân viên vệ sinh của công ty chúng ta cũng tốt hơn một tên vô dụng ăn không ngồi rồi như anh ta nhiều.


“Sao anh ta không soi mặt vào trong nước tiểu xem mình ra làm sao mà dám quấy rối thư ký Lâm.


Dương Văn Hạo nghe mấy nhân viên kia châm chọc Trần Xuân Độ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía phòng làm việc tổng giám đốc, hình như vẫn luôn đợi Lâm Trinh Tuyết ở bên trong.

Đột nhiên có một nhân viên nhìn sang chỗ khác, giật mình nói: “Tên kia quay lại rồi!”
“Hả?” Dương Văn Hạo quay đầu, nhìn thấy Trần Xuân Độ thì híp mắt lại!
Trần Xuân Độ xách túi cà phê đi thẳng đến phòng làm việc Tổng Giám đốc.

Trong mắt Dương Văn Hạo chất chứa ánh sáng lạnh, anh ta bước tới chặn trước mặt Trần Xuân Độ.

“Anh không được vào.

” Dương Văn Hạo trầm giọng nói.


Trần Xuân Độ sửng sốt: “Vì sao?”
“Thư ký Lâm đang báo cáo cho Sếp Lê ở bên trong, anh không phải người của tập đoàn Lê Thị, không có tư cách đi vào.

” Dương Văn Hạo kiêu căng nói, ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ tràn đầy sự khinh thường.

Trần Xuân Độ híp mắt lại, Dương Văn Hạo ngày càng không kiêng dè, khiến ánh mắt Trần Xuân Độ lóe lên sát khí.

“Vợ tôi ở bên trong, tôi đi thăm vợ tôi anh cũng muốn ngăn cản à?” Trần Xuân Độ chậm rãi nói, giọng điệu ngày càng nặng nề.

“Đương nhiên.

” Dương Văn Hạo gật đầu, cười khinh thường: “Sao hả, anh còn muốn xông vào à?” Dương Văn Hạo im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Đây là tập đoàn Lê Thị, không phải nơi để anh làm càn.


“Tôi thấy kẻ làm càn là anh đấy.

” Trần Xuân Độ bình tĩnh nói: “Tôi cho anh mười giây suy nghĩ, mười giây sau, anh sẽ hối hận đấy.


Dương Văn Hạo hơi sững sờ, sau đó châm chọc: “Hối hận? Đến bây giờ tôi vẫn chưa biết hai chữ hối hận viết thế nào đây!”
Mọi người tiến lên, nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt châm chọc.

Trần Xuân Độ đếm đếm, nắm chặt tay phải, trong mắt chậm rãi dâng lên vẻ sắc bén.

“Anh không phải nhân viên chính thức của tập đoàn Lê Thị, không có Sếp Lê, anh cảm thấy mình có thể ở lại đây à?” Dương Văn Hạo cười khinh bỉ.

“Còn muốn tôi hối hận, một câu nói của tôi, ngay cả Sếp Lê cũng phải suy xét cẩn thận đấy.

” Dương Văn Hạo kiêu ngạo nói.

Mọi người gật đầu, Dương Văn Hạo là quản lý cấp cao của tập đoàn Lê Thị, còn Trần Xuân Độ chỉ là một tên đàn ông bám váy, sống dựa vào Sếp Lê thôi, tầm quan trọng của hai người rất là rõ ràng.

Dù Lê Kim Huyên có bảo vệ anh hơn nữa cũng vô dụng!
“Anh lấy gì ra để khiến tôi hối hận đây?” Dương Văn Hạo bước ra, giọng điệu đầy ý châm chọc!
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc mở ra.

Dương Văn Hạo sửng sốt, lập tức quay lại vẻ bình tĩnh, dịu dàng nhìn về phía Lâm Trinh Tuyết.

Lâm Trinh Tuyết thẳng thừng làm lơ Dương Văn Hạo, sau khi ra khỏi phòng làm việc, cô ta nhìn về phía Trần Xuân Độ, nở nụ cười xinh đẹp: “Chúc mừng anh, Sếp Trần.


Trong nháy mắt, xung quanh trở nên yên tĩnh không còn chút tiếng động.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui