Định Đàm Công dẫn Nguyên Huyền đến hiện trường dự án của Bất động sản Chí Thành lúc chiều muộn.
Đám nhân công cũng nghỉ hết từ khi nào, trên đường gặp gỡ cũng gần như vô tình gặp được vài người lác đác đang tháo bảo hộ rời nơi làm việc.
“Hôm nay đúng là không gặp may.
Nếu như công việc xong từ sớm, có thể đã dẫn em đi gặp những người khác quan trọng hơn rồi.”
Định Đàm Công nói câu bâng quơ như điều hiển nhiên chờ đợi trách móc.
“Không sao đâu! Là em cần anh họ chỉ bảo, anh họ dẫn em đến là đã giúp đỡ em rất nhiều rồi, không nên nói vậy.”
Tuy rằng nói lời như vậy cũng hết sức giả tạo nhưng Nguyên Huyền lại cảm thấy thật may mắn vì tên anh họ này cũng gật đầu coi như giúp sức một lần để lộ sơ hở.
Nếu nơi này không có vấn đề gì thì không cần phải dẫn người đến muộn như vậy.
Nguyên Huyền nhìn vào khung cảnh mô phỏng trên bản vẽ cũng như trực mắt thấy được đường kiến trúc nơi đây mới bất ngờ kinh ngạc:
“Nơi này thật hoành tráng.
Xây dựng xong chắc chắn thu hút rất nhiều nhân viên công ty đến xem nhà.
Cũng phải nói dự án cho người thu nhập thấp này mang tính hiệu quả rất cao.”
“Em họ không muốn nẫng tay dự án này đấy chứ?”
“Sao có thể?”
Nguyên Huyền đến đây chỉ là muốn xác nhận một chuyện, đâu phải đến đây mang những ý nghĩ xấu xa như người anh họ hiện tại này.
Định Đàm Công dẫn người theo phép tắc, đi nguyên một vòng lớn cũng tuỳ tiện thả lại câu châm chọc, tuỳ tiện chỉ chỉ mấy phần cần ghi nhớ, tuỳ tiện giới thiệu một vài nét cấu trúc bản thân nghĩ ra.
“Khu chung cư này tuy dành cho người có thu nhập thấp, nhưng thực trạng nội thất hay cách bày trí đều không khác những nơi phồn thịnh.
Kiểu kiến trúc mái vòm quý tộc Châu u cổ này hiện nay khá thích hợp cho những người không có tiền nhưng lại muốn làm phú gia.”
“Lan can được dựng khung chắc chắn từ thép không gỉ, kính cường lực cũng là loại tốt nhất trong số những dự án hiện đã được Định Giao nghiên cứu ra loại mới nhất.”
Nguyên Huyền phóng tầm mắt ra phía xa, quả thật đúng như những gì Định Đàm Công đã nói.
Thứ mà hắn nhắm đến, mục tiêu của bản thân, tất cả mọi thứ hiện ra trước mắt đều hoà quyện hoá thành tâm nguyện vô cùng hài hoà.
Nếu như người anh họ này của Nguyên Huyền không ôm trong mình một dòng máu ăn bớt cắt xén của công ty thì một người như vậy nếu kế thừa Định Giao chính là mang lại cho gia tộc một bước phát triển toàn diện tốt đẹp.
Chỉ tiếc là…mọi thứ với Nguyên Huyền chỉ là câu nói, mọi thứ với Định Đàm Công chỉ là mục tiêu đen tối.
“Số kính cường lực đỏ trong kho cha em giám sát được chia làm hai, một nửa cho Nhược Thuỷ, một nửa vận chuyển tới đây sao?”
“Hai bên là hợp tác làm ăn, nếu có vận chuyển thêm cho bên dự án khác cũng là điều đương nhiên.
Hơn nữa, mọi chuyện đều được chú Định Ngũ ký tên xác nhận đóng dấu, không thể có chuyện bên nặng bên nhẹ.”
Nguyên Huyền nhìn vào một tường kính đỏ rực trong chiều hoàng hôn mà lòng đau như cắt.
Thật nực cười!
Làm sao có thể phân biệt được bên nào nặng, bên nào nhẹ hơn được chứ?
Một người bòn rút trong nội bộ nhưng lại đẩy toàn bộ trách nhiệm nên con dấu duy nhất trong tay của cha Nguyên Huyền.
Dự án này thành công, Định Đàm Công sẽ thành anh hùng, Nguyên Huyền thành tội nhận, ông Định Ngũ lại biến thành kẻ đồ tể đáng xua đuổi.
Nguyên Huyền đến trước căn phòng nhỏ của ông Định Ngũ.
Ánh đèn hiu hắt kẻ một đường sáng dài trên mặt đất báo hiệu 11 giờ rồi nhưng ông vẫn chưa nghỉ ngơi.
“Nguyên Nguyên! Đứng bên ngoài đó làm gì? Mau vào trong này.”
Căn phòng với mái vòm che đi một nửa góc bên trong đầy những sách quý.
Bên trong đó là nơi Nguyên Huyền trước kia thường đắm mình cuộn tròn chờ đợi chàng bạch mã hoàng tử xuất hiện một lần trong đời.
“Cũng lâu lắm rồi, con không vào đây thì phải! Không cảm thấy quen thuộc sao?”
Nguyên Huyền đặt trên bàn đĩa trái cây, lại một lần nhìn nơi từng thân thuộc một lần nữa.
Sẽ thế nào nếu như một ngày Lam Thành xuất hiện và lên tiếng: chúng ta hãy rời khỏi nơi này, chuyển đến biệt thự Vân Đỉnh?
Nguyên Huyền lúc đó liệu có cười đến mức không nhìn thấy mặt trời hay lưỡng lự nhìn vào nơi bản thân sống nửa đời người mà lưu luyến không rời?
Cô không chắc nữa.
Nhưng hiện tại có thể chắc chắn bản thân gắn bó với nơi này đến mức tâm hồn cũng không từng nghĩ có ngày tương lai rộng mở sẽ rời đi.
Ông Định Ngũ thấy con gái đang mơ hồ mới lên tiếng:
“Hôm nay có chuyện gì vậy? Không phải tự nhiên muốn đến đây đưa đĩa trái cây cho bố chứ? Hay là hôm nay đi hiện trường với anh họ lớn nên tâm trạng không tốt?”
“Thằng bé tuy là độc miệng, nhưng không phải là người xấu gì.
Hơn nữa nó được bà nội con yêu thương cũng không phải do bản thân được sinh ra trong đại phòng.
Nếu con có trách thì trách bố…”
Nguyên Huyền không nghe tiếp câu nói ấy mà trực tiếp cắt ngang:
“Con biết đại phòng đang làm một chuyện bòn rút tiền dự án trong công ty.
Số nguyên vật liệu được đưa tới Nhược Thuỷ đều có vấn đề.
Chính điều này khiến cho bên đấy không tiếp tục sử dụng thứ chúng ta cung cấp.”
“Con đang nói chuyện gì vậy?”
Nguyên Huyền lại hít một hơi dài, tờ giấy kiểm định trong túi áo ngày hôm ấy đến bây giờ cuối cùng cũng không nhịn được phải lấy ra.
“Đây là giấy giám định nguyên vật liệu con đã xin được bên Cục Kiểm Nghiệm ở thành phố Vân Biên.
Ban đầu con muốn dùng nó đưa cho bà nội để bà quyết định.
Nhưng thực tế, bà nội rất có thể sẽ như ngày trước bỏ rơi những điều con nói mà giả bộ bao dung cho đại phòng.”
“Vậy sao hôm nay lại đưa nó cho bố?”
“Hôm nay con đã đến dự án của Bất động sản Chí Thành, cũng nói chuyện với anh họ cả.
Cuộc nói chuyện đó xung quanh liên quan đến việc, nếu như một ngày nào đó chuyện này bại lộ, những thiệt hại dù lớn hay nhỏ cũng đều do con dấu của bố mà nên.”
Ông Định Ngũ lau mồ hôi trên trán một lượt mới nhìn nhận tờ giấy kiểm định trong tay một cách lo lắng.
Cả đời của ông, không phải chỉ là một thằng con út không có chí tiến thủ cũng là một người làm công ăn lương không quản chuyện trần đời dưới đất.
Nhưng hiện tại, cho dù bản thân cố gắng tự bao bọc bao nhiêu, cố co mình bao nhiêu cũng khiến người khác chú ý, biến mình thành tầm ngắm.
“Chuyện này có những ai đã biết?”
Nguyên Huyền không cần suy nghĩ mà trả lời thẳng:
“Nhà ta, anh Đàm Minh cũng có lẽ cả nhị phòng cũng biết.
Nhưng nhị phòng không muốn dây vào chuyện này.
Bà nội bảo bọc anh họ lớn như vậy, không biết chừng nếu quá mức căng thẳng sẽ ảnh hưởng lung tung.”
Trong giờ khắc này, ông Định Ngũ không trả lời, cũng không nói bất cứ điều gì.
Bóng lưng ông in trên bức tường tróc sơn yên lặng trầm ngâm tới mức không thể tin nổi trước mắt.
Cả cơ thể ông trùng xuống một nấc nhẹ, điệu dáng suy tư không lên tiếng càng khiến Nguyên Huyền hoa mắt.
Cô không thể nhớ được, trong ký ức của mình, dáng vẻ làm việc khi xưa của bố là như thế nào.
Là một người nhẹ nhàng giải quyết mọi vấn đề?
Hay là một người từng xốc nổi như Nguyên Huyền, muốn tất cả mọi chuyện đều có câu trả lời ngay trước mắt?
“Chuyện này cứ giao cho bố giải quyết.
Ngày mai, con hẹn gặp người trực tiếp người điều khiển dự án Diêu Hy A, chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng với nhau.”
Cánh cửa phòng im lặng bỗng dưng mở toang.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng dứt khoát xuất hiện bên vành tai, dáng người cao lớn của Lam Thành chiếm trọn tầm mắt của tất cả.
Hắn tiến lại bàn làm việc, trên người thoảng qua hương thơm dịu nhẹ của trầm nâu nóng ấm, thái độ ung dung lạnh nhạt tự kéo một ghế ngồi đối diện ông Định Ngũ:
“Không cần đợi tới ngày mai đâu! Có chuyện gì cần thiết bố cứ nói với con trong tối nay.
Ngày mai Nhược Thuỷ có buổi họp báo quan trọng, không có thời gian gặp mặt đối tác.”
Nguyên Huyền hơi sững người, không tin Lam Thành mới nhanh như vậy đã điềm nhiên thông báo mọi chuyện cho tất cả.
Nhưng trái với cô, ông Định Ngũ gần như không có thay đổi, gương mặt trầm ấm dịu dàng không lộ ra biểu hiện:
“Nguyên Nguyên! Con ra ngoài trước đi.
Bố có chuyện cần bàn bạc với Lam Thành.”
“Khá lâu đấy! Không cần chờ đâu.
Lên nhà nghỉ ngơi sớm, mai còn đi làm.”
Cứ thế, Nguyên Huyền bị đuổi khỏi phòng làm việc không chút lưu tình.
Bên trong truyền ra một vài âm điệu giọng nói ngắt quãng, một vài tiếng bước chân, cả những tiếng lật trang giấy.
Nhưng những âm thanh đơn điệu như vậy không thể khiến Nguyên Huyền nghe được bên trong thực chất đang yên bình hay chiến tranh bão tố xảy đến.
Chuông điện thoại sáng rực, dòng tin nhắn vỏn vẹn gấp rút:
“Anh với bố đang tâm sự, không cần lo lắng.
Ngủ sớm đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...