Nham Khẩu trấn, cổ chiến trường. U Minh chi vụ đã bị máu tươi nhuộm thành hồng sắc cuối cùng dần dần tán đi.
Hiện tại, trong gió nồng mùi máu tanh làm người buồn nôn, nhưng là Diack hiện tại đã chết lặng, tê dại khứu giác, thị giác thì bị biển máu xung quanh xung kích, suýt thì làm ý chí hắn triệt để sụp đổ.
Cả Lam Dong đại quân, mười vạn người, còn sống chỉ có hai người. Một là Diack, một là Lưu.
Nếu như không phải Diack lớn tiếng kêu lên thân phận đặc sứ đế đô của mình, hạ trường của hắn đã giống như thi thể Teutonic, Nader trên mặt đất rồi. Còn về Lưu có thể sống sót, cũng không phải bởi vì Diack vào thời khắc sinh tử đứng ra bảo vệ thuộc hạ, mà vì thi vu cảm thấy hứng thú đối với tiểu gia hỏa xua tan U Minh chi vu, cùng có hứng thú với vong linh ma pháp này.
Athena cố ngăn lại cảm giác buồn nôn trào dâng, nàng đầy kinh ngạc nhìn cổ chiến trường như địa ngục nhân gian, tâm cảnh càng lúc càng khó bình tĩnh. Dù cho nàng lớn lên ở Lorker yếu tắc từ nhỏ, theo gót phụ thân đệ nhất tướng quân, cũng từng gặp một ít trận chiến quy mô nhỏ, nhưng tử vong như này là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
Đây là chiến tranh chân chính sao? Những công huân huy hoàng kia, là dựng nên từ vô số thi cốt và máu tươi sao?
"Athena phu nhân" Thanh âm của Saipulaier đánh thức Athena: "Ta muốn lưu lại tiểu vong linh pháp sư này bên người, có được không vậy?"
Sau khi sơ thẩm, Saipulaier càng thêm hứng thú đối với Lưu, khó có thể gặp tiểu gia hỏa ưa thích vong linh ma pháp như này. Nếu như không phải có chủ tớ khế ước, hắn đã sớm thu làm bộc nhân rồi.
"Đương nhiên" Athena tỉnh lại đáp, phụ thân cũng từng nói, nhân từ với địch nhân là tàn khốc với bản thân. Nếu như, để mặc đám quân đội này đánh vào Ám Nguyệt, như vậy ngã xuống là đại lượng binh sĩ và bình dân vô tội.
"Trận chiến thắng huy hoàng này thuộc về các hạ, nếu như không phải đặc sứ đế đô có chút tác dụng đối với "hắn", ta cũng sẽ không bảo các hạ hạ thủ lưu tình. Tạo nghệ vong linh ma pháp của các hạ làm ta đại khai nhãn giới a, đặc biệt là khô lâu pháp sư và kỵ binh, loại binh chủng mới này sẽ cải biến chiến tranh sau này."
Saipulaier cười lớn đầy đắc ý, nữ nhân này cũng không cậy vào quan hệ với "người kia" mà lên giọng sai bảo hắn, ngược lại lại vô cùng tôn trọng, nên làm hắn vô cùng hài lòng.
Vừa lúc đó, Saipulaier bỗng sinh báo động, nhìn lên không trung, xa xa có thể thấy hai bóng đen nhanh chóng bay đến, tốc độ vô cùng nhanh, định thần nhìn lại, không ngờ là hai cự long.
Saipulaier bản năng cảm giác được hai con cự long này vô cùng đáng sợ, đặc biệt là lục sắc long nhỏ hơn, cho dù là hắn cũng khó tránh khỏi sợ hãi.
"Athena phu nhân, mau rời khỏi đây!"
Athena đang kinh ngạc thì vừa lúc đó, trên đầu cự long nâu vàng vang lên thanh âm quen thuộc: "Athena!"
Athena thả lỏng tâm tình đầy vui mừng hét lên: "Ta ở đây!"
Bóng đen trên lưng cự long dùng tốc độ khủng bố lao đến bên này, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Saipulaier.
Là hắn! Saipulaier ngấm ngầm kinh hãi – tốc độ này, còn có khí tức lực lượng này, không thể nào!
Ngay sau đó, hai cự long kia cũng bắt đầu gia tốc, hạ xuống đất, sau đó biến thành một đôi nam nữ.
Saipulaier nhận ra nam nhân này, đấy chính là người hắn vô cùng sợ hãi, độc long Pagliuca, còn về nữ nhân kia hắn không nhận ra, nhưng từ khí tức ma đế tỏa ra làm hắn không khỏi run sợ.
Trần Duệ nhìn vào hoàn cảnh địa ngục máu tanh xung quanh, không khỏi nhíu nhíu mày, trường cảnh này hắn đã nhìn thấy rất nhiều trong huyễn cảnh, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy trong đời thực, giờ phút này, tâm tình hắn dao động còn hơn cả Athena!
Chiến tranh, là tàn khốc nhất, là thảo luận vĩnh hằng nhất! Bất kể miêu tả thần thánh ra sao, chiến tranh thủy chung là hành vi bạo lực tàn khốc nhất!
Một vương quyền kiến lập hòa bình ổn định, không chỉ dựa vào hy vọng, mà đều phải dùng máu tạo thành. Lấy tình thế trước mắt mà nói, muốn có hòa bình chân chính thì trước hết phải chiến tranh. Một màn đầy tàn nhẫn, sau này rất có thể còn phải đối mặt, cho nên hiện tại phải thích ứng.
Trần Duệ ổn định tâm thần, nói: "Xem ra, chúng ta còn tới chậm một bước, Athena, em không sao chứ?"
"Em không sao, lần này nhờ Saipulaier các hạ đại triển thần uy, mười vạn đại quân Lam Dong đã bị giải quyết hết."
Giải quyết toàn bộ mười vạn đại quân? Trần Duệ ngấm ngầm kinh hãi, vốn còn tưởng là Lam Dong bị đánh bật về, không ngờ là bị Saipulaier ăn sạch! Mới bao lâu không gặp, mà vong linh quân đoàn của Saipulaier đã phát triển đến mức này, lúc ấy thật may mắn khi thu phục hắn!
Đương nhiên, vong linh quân đoàn của Saipulaier chiến thắng vang dội cũng nhờ hoàn cảnh đặc thù cổ chiến trường. Sau khi cư dân Nham Khẩu trấn rời đi, nơi này được bố trí đại lượng ma pháp trận và tế đàn. Nếu như đổi thành địa phương khác, khẳng định không có nhiều vong linh cho hắn chuyển hóa như vậy, cũng khẳng định không thể tạo thành chiến quả huy hoàng như này!
Saipulaier có chút đắc ý khoe khoang kết quả nghiên cứu của mình với Trần Duệ, những khô lâu pháp sư này là nhờ Trần Duệ gợi ý cho hắn.
Nhìn thấy thành quả của Saipulaier, Trần Duệ không khỏi cảm thán nói: "Ta có điểm ý kiến nhỏ, những khô lâu pháp sư và kỵ binh này tuy lợi hại, nhưng khô lâu pháp sư công kích đơn nguyên tố, tuy rất có hiệu quả, nhưng năng lực khôi phục còn quá chậm, chỉ sợ làm hỏng chiến cơ. Còn về kỵ binh, chiến mã hài cốt thiếu tốc độ và tính ổn định, nếu như không thể phát huy năng lực xung kích và tính cơ động của kỵ binh thì chỉ có thể làm bày biện chấn nhiếp địch nhân."
Saipulaier gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu: "Vấn đề này ta đã thử nghiệm rất nhiều, nhưng không tìm được biện pháp giải quyết tốt."
"Có thể… dùng lực lượng trang bị được không?" Trần Duệ linh cơ khẽ động, "Khô lâu pháp sư có thể lợi dụng trang bị ma pháp tăng tốc độ khôi phục nguyên tố, còn về kỵ binh, ta sẽ thiết kế một bộ trang bị, tăng cường tính ổn định và tốc độ."
"Ngươi… Không, chủ nhân xin thứ cho ta vô lễ" Hồng quang lóe lên trong mắt Saipulaier: "Ngài thật sự có thể thiết kế trang bị ma pháp giải quyết những nan đề này sao?"
"Đương nhiên" Trần Duệ đầy tự tin cười đáp, "Không chỉ như thế, ta cảm thấy, ngươi có thể tăng thêm một vài binh chủng, ví như cung tiễn, không trung, à, bộ đội tinh nhuệ và pháo hôi phải có khác biệt, có thể sử dụng trang bị cao cấp. Đặc biệt là khủng bố kỵ sĩ, chí ít cũng là vũ khí và giáp trác tuyệt cấp. Những trang bị này để ta lo. Trận chiến hôm nay, làm ta kiến thức lực lượng cường đại của vong linh, tin tưởng trong tương lai, vong linh đại quân, thành quả nghiên cứu của ngươi, uy danh ẩn giấu hai ngàn năm, sẽ đồng thời tỏa sáng, viết lên trang sử mới cho vong linh ma pháp ở ma giới."
Trần Duệ nói câu này tuyệt không chỉ vì lung lạc Saipulaier, mà hắn có lòng tin tuyệt đối, nếu cứ phát triển như này, trong tương lai, vong linh đại quân của Saipulaier, tuyệt đối là lực lượng cường đại nhất Ám Nguyệt! Hoặc là cả ma giới, quân lực khủng bố làm người ta sợ hãi nhất!
Hồng quang trong mắt Saipulaier càng thêm sáng, hắn cung kính khom người, tuy không nói gì, nhưng tâm tư trong đầu như thủy triều cuộn trào.
"Lúc nào có thể rời khỏi đây? Mùi máu tanh này quá khó chịu, ta muốn về hân thưởng bảo vật nhà chúng ta" Lên tiếng chính là Luobei.
Saipulaier đầy đề phòng nhìn phỉ thúy long, Trần Duệ có chút khẽ cười: "Vị này là Luobei tiểu thư, là thê tử của Pagliuca, sau này sẽ là đồng bọn tín nhiệm của chúng ta, Athena, nàng làm quen với nàng ấy đi."
Luobei nghe đến hai chữ thê tử, trên mặt khẽ lướt mây hồng, cũng thêm mấy phần hảo cảm với đồng bọn cộng sinh của phu quân. Athena thật không ngờ con vịt chết long còn có thê tử mỹ lệ như vậy, hai nàng lập tức trò chuyện với nhau, cả hai đều tính hào sảng nên rất nhanh đã thân quen.
Nghe thấy tên phỉ thúy long tiểu thư, Diack vốn đang tê dại không biết lấy khí lực từ đâu, lao lên như nắm lấy cọng rơm cứu mạng: "Luobei đại nhân, nhanh cứu ta! Ta muốn rời khỏi địa phương đáng sợ này!"
Còn chưa tới gần, một cỗ lực lượng vô hình đã đánh văng hắn ra, lập tức ngã xuống đất ngất đi, người ra tay chính là Luobei mà Diack coi là cứu tinh.
Tuy đã biết "Lưu" lừa nàng đến Lam Trì sơn mạch là Trần Duệ giả danh, nhưng hiện tại nhìn thấy Diack vẫn làm phỉ thúy long tiểu thư khó chịu, lại dám quấy rầy bản tiểu thư tán gẫu với Athena!
Lưu ở bên cạnh đang định nói gì đó thì bị nhãn thần phỉ thúy long tiểu thư quét qua, lập tức cúi đầu không dám lên tiếng. Bạn đang đọc truyện được tại
(Vong linh pháp sư cường đại này không ngờ là bộc tòng của kẻ kia!)
(Ám Nguyệt không ngờ có lực lượng cường đại như vậy!)
(Luobei đại nhân, không ngờ lại là long tộc, mà lại… Không ngờ là một nhóm với những kẻ này!)
(Cứ theo đà này, có lẽ đế quốc thật sự sẽ đổi chủ…)
Đọa Thiên Sứ đế đô. Hoàng cung.
Hắc Diệu đang ngồi trong ngự hoa viên, một mặt âm trầm, cho dù là phi tần bên cạnh hắn cũng không dám nói gì. Bởi vì ngày hôm qua, nhiếp chính vương điện hạ nhận được chiến báo, liền bóp nát đầu một phi tử vừa trêu đùa cùng mình.
Từ sau chuyện bị phi tử sủng ái nhất tiết lộ cơ mật, càng chuẩn xác là bởi vì bị tiết lộ cơ mật làm Charles thân vong, Hắc Diệu liền không tin bất cứ ai nữa, cũng biến thành càng thêm tàn nhẫn và thô bạo. Hai ngày này, Hắc Diệu một mực âm trầm nghiêm mặt, không có bất cứ ai dám tiếp xúc với vị điện hạ này.
Ám Nguyệt đối mặt với Xích U và Lam Dong vây công, không ngờ không phải thủ vững, mà là chủ động xuất kích, trước tiên tiêu diệt chín vạn đại quân!
Trong trận này, Ám Nguyệt sử dụng vũ khí kiểu mới, lại còn có không trung long kỵ binh quân đoàn! Đây không phải mấy chục con song túc phi long, mà là mấy trăm, thậm chí gần ngàn!
Phải biết cả Đọa Thiên Sứ đế quốc cũng chỉ có đế đô có một đội long kỵ binh quân đoàn!
Không chỉ như thế, Ám Nguyệt còn ẩn tàng cường giả thần bí, ngoại trừ Mejia đã đạt đến ma hoàng cấp, còn có thần bí cường giả, Trác Thiết chính là bị cường giả thần bí chính diện đánh bại, thân thụ trọng thương lui về Xích U tĩnh dưỡng. Mà đặc sứ đế đô Andrews cũng bị người này chém giết, còn về Luobei ma đế cấp hiện hạ lạc bất minh.
Tính chiến lực, vốn trước Ám Nguyệt miễn cưỡng dựa vào diện tích và nhân khẩu xếp vào tứ đại lãnh địa, thì giờ đã là đứng đầu tứ đại lãnh địa! Đây là lãnh địa rách nát bị mình khống chế sít sao? Sao có thể có thực lực mạnh như vậy chứ?
Hiện tại hy vọng duy nhất là Lam Dong lãnh chủ Teutonic… Trong khi Ám Nguyệt mệt nhọc đánh bại Xích U, lấy giảo hoạt của Teutonic, hẳn có thể đánh thương nặng Ám Nguyệt.
Vừa lúc này, một phần cấp báo truyền đến, Hắc Diệu vội vàng tiến lên nhận lấy. Mới nhìn mấy dòng trên cấp báo, ánh mắt Hắc Diệu ngưng trọng, khí tức đáng sợ bạo phát ra, thị vệ xui xẻo đến cấp báo không kịp phát ra một tiếng, toàn thân bạo liệt!
Nhất thời, bao gồm cả phi tần, tất cả đều đình chỉ hô hấp, chỉ sợ trở thành kẻ xui xẻo tiếp theo.
Nội dung chiến báo là: Lam Dong đại quân kỳ dị mất dấu ở Nham Khẩu trấn, hạ lạc bất minh. Theo tin tức công bố của Ám Nguyệt, mười vạn đại quân của Lam Dong đã bị toàn diệt, đặc sứ đế đô Diack là người còn sống duy nhất, hiện đang "làm khách" tại Ám Nguyệt.
Tròng mắt Hắc Diệu tập trung vào hai chữ "toàn diệt", trong lòng chấn động vô cùng, không phải là đánh bại, mà là tiêu diệt toàn bộ! Mười vạn đại quân không ai sống sót? Bao gồm cả lãnh chủ Teutonic ma hoàng trung giai, điều này cần quân lực cường đại như nào mới có thể làm được?
Sau khi nhận được tin tức Xích U thất bại, Hắc Diệu vốn đã nghĩ mình đoán thấp lực lượng Ám Nguyệt, nhưng nhận được chiến báo này, hắn mới biết mình nhìn không thấu thực lực chân chính của Ám Nguyệt!
Vì sao? Vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ là lực lượng Cách Lâm thái tử lưu lại? Nhất mạch Bạch Dạ huynh trưởng muốn quật khởi?
Không được, quyết không thể để mối họa tiếp tục sinh trưởng!
Vấn đề là, lấy vũ lực Ám Nguyệt biểu hiện, trước mắt không có lãnh địa nào sánh bằng, trừ phi… thân chinh!
Nhưng thân chinh không phải không có băn khoăn, lúc trước đồng ý Trác Thiết lãnh chủ phát động lãnh chủ chiến, đã làm quân phương cầm đều là George tướng quân biểu thị bất mãn và chỉ trích, thậm chí còn có hiện tượng binh biến. Hiện nay Ám Nguyệt đánh bại hai đại lãnh địa liên thủ, tin tức khẳng định truyền khắp Đọa Thiên Sứ đế quốc, thậm chí là cả ma giới, những phần tử trung thành với Bạch Dạ khẳng định ngo ngoe muốn động, mà những cỏ đầu tường kia cũng sẽ đong đưa. Thân chinh Ám Nguyệt không chỉ xuất sư vô danh, mà làm không tốt sẽ làm những tên lòng mang dị tâm có cớ binh biến, tạm thời không thể.
Ngay khi Hắc Diệu gặp khó thì có một binh sĩ căng thẳng tiến lên báo cáo: "Xích U lãnh chủ Trác Thiết phát tới ma pháp thư khẩn cấp, nói lần này tổn thất cực kỳ thảm trọng, chính mình cũng bị thương nặng, hiện cần trợ cấp gấp, thỉnh cầu nhiếp chính vương điện hạ trả trước tiền lãi mười ức."
Sắc mặt Hắc Diệu đột nhiên biến thành xanh đen, mà người đó còn báo cáo tiếp: "Con trai Lam Dong lãnh chủ Chandler thỉnh cầu điện hạ trả tiền vốn Lam Dong đã góp…"
"Điện hạ, tộc trưởng nguyên lão gia tộc Roy đang ở bên ngoài cầu kiến, xin điện hạ trả vốn gia tộc đóng góp, để trợ cấp gia đình Andrews."
Điều này triệt để châm đốt lửa giận trong Hắc Diệu: "Chết tiệt! Nguyên lão gia tộc trợ cấp người chết còn đòi tiền ta! Cút! Bảo hắn cút cho ta!"
Tâm tình Hắc Diệu không thể buồn bực hơn được nữa. Charles "chết" mang đến hậu quả nghiêm trọng, đặc biệt thể hiện ra sau trận lãnh chủ chiến này. Đối với nhiếp chính vương điện hạ thì buồn bực mới chỉ bắt đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...