Trần Duệ muốn rời khỏi Thải Hồng sơn cốc cũng không phải vì những lý do Lola nghĩ đến, mà vì kỳ hạn nửa tháng giữa hắn với Hắc Diệu sắp đến, kế hoạch cần phải tiến hành thêm. Thêm vào đó, nguyên tố chi tâm đã hoàn toàn khôi phục, hắn cũng cần phải đi đánh thức vị quân vương đang ngủ say dậy.
"Yên tâm đi, ta đi vì cần dùng an hồn quả để cứu một vị bằng hữu quan trọng, nhiều nhất nửa tháng sau sẽ trở về."
Tiên nữ long dáng bộ nghe đến thất thần, nhưng là… không gật đầu.
Nếu như là bản tiểu tỷ, dưới tình huống làm việc không công, thi thoảng lại bị cướp đoạt tài phú thì đã sớm chạy rồi. Hiện tại thật không dễ dàng mới bắt được một tên ngốc, không thể để hắn chạy mất được.
"Ta có thể dùng tên Lý Sát thề…" (đánh cuộc)
Tiên nữ long vẫn là bộ dáng ngây ngốc, ngẫu nhiên a một cái, bộ dáng giống như khi hai người chuyên chú thí nghiệm vậy, và… vẫn không gật đầu.
Trò đùa, chiêu này bản tiểu tỷ đã dùng từ đời nào rồi, mà bản tiểu tỷ cũng không ngu, cái tên Lý Sát này còn không biết là thật hay giả nữa.
Trần Duệ thấy bộ dáng giả ngốc dầu muối không tiêu của nàng, chỉ đành lấy ra pháp bảo cuối cùng.
"Như vậy đi, ta có thể dùng một bảo vật thần bí làm thế chấp, nếu như ta không trở lại, bảo vật kia thuộc về nàng."
(Hừ! Quả nhiên có dấu bảo vật, chảng qua, không có bảo vật nào có thể so với thực nghiệm phẩm và nô bộc miễn phí a)
Dù cho là như thế, nhưng khi nghe thấy hai chữ bảo vật, lỗ tai của vị tiểu thư nào đó còn dựng đứng lên.
Khi Trần Duệ lấy ra vật kia, tròng mắt Lola lập tức trợn lớn. Cho dù là khi nàng nhìn thấy tài liệu cực phẩm hay tài vật trân quý cũng không có biểu tình sững sờ như này, biểu tình này cũng không phải là giả ngốc, mà là thật sự kinh ngạc đến sững người!
Thứ này, là một khối thạch bản. Tài chất vô cùng đặc thù, tựa kim không phải mộc, cho dù lấy nhãn thần của chế khí đại sư Trần Duệ cũng không thể phân tích ra thành phần cấu thành thạch bản, phía trên thạch bản là ấn ký kỳ quái, hình như là phù hiệu.
Trần Duệ còn chưa kịp mở miệng, đã cảm thấy trong tay trống rỗng, thạch bản đã xuất hiện trên tay Lola.
"Quả nhiên là nó" Tròng mắt Lola nhìn chằm chằm vào thạch bản trên tay, ngữ khí mang theo chấn kinh hiếm có, "hai ngàn năm…"
Phản ứng của tiên nữ long hoàn toàn nằm trong dự liệu của Trần Duệ, thủy tinh long năm đó cướp đi sáu khối thạch bản thượng cổ phù ngữ từ tay Lola, ngay sau đó hạ lạc bất minh, hiện có thể tính là vật quy nguyên chủ. Nhưng còn chưa phải tất cả, bởi vì trong tay Trần Duệ còn có năm khối, là dùng để câu cá… không, câu long a!
"Lola tiểu tỷ! Nàng biết phù hiệu này sao? Ta đã từng nghiên cứu rất lâu, nhưng chỉ cảm nhận được đây là một loại ngôn ngữ cổ, nhưng không nghiên cứu ra đầu mối nào."
"Đây là phù văn thượng cổ phù ngữ" Ngón tay Lola chớp động, phù hiệu kia nháy mắt huyễn hóa thành trăm phù văn phát sáng, trôi nổi trên không trung, còn không ngừng phát sinh biến hóa, làm Trần Duệ hoa mắt chóng mặt không thôi.
Trần Duệ quả thực đã nghiên cứu những thạch bản này, nhưng chưa bao giờ thạch bản xuất hiện hiện tượng như này, hẳn là do Lola. Xem ra Pagliuca nói không sai, Lola quả thực là một trong số ít người thông hiểu thượng cổ phù ngữ, "số ít người" này còn bao gồm cả siêu cấp cường giả bán thần cấp, thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Từ tình huống trước mắt mà suy đoán, Lola hẳn là hy vọng duy nhất giúp Pagliuca thoát khỏi phong ấn.
Trần Duệ lập tức khởi động độ sâu phân tích, khắc ghi lại toàn bộ biến hóa phù hiệu vào trong ký ức. Ngón tay Lola vừa động, vài trăm phù văn lại tan biến không thấy, trở về thạch bản kia. Chỉ là khối thạch bản vốn tử khí âm trầm bỗng hiện sinh cơ bừng bừng, phát sáng lóng lánh, xem ra đây mới thật sự là bảo vật chọn chủ, ở trên tay thủy tinh long và hắn, những thạch bản này có thể nói là bị bụi phàm mai một.
"Hóa ra là thượng cổ phù ngữ, truyền thuyết chín ngàn năm trước, sau khi đại tông sư Lạc Lạc qua đời, thượng cổ phù ngữ đã trở thành thất truyền, không ngờ Lola tiểu tỷ lại tinh thông. Tri thức của nàng thật quá uyên bác!" Trần Duệ làm bộ hâm mộ nói.
Hiện tại hắn lấy ra khối thạch bản này, ngày sau có thể thuận lý thành chương học tập thượng cổ phù ngữ.
Lola dần bình phục tâm tình kích động lại hỏi: "Ngươi lấy thạch bản này từ đâu?"
"Là vị hảo hữu Moore ta muốn cứu đưa cho, không lâu trước hắn bởi vì linh hồn thụ thương mà hôn mê bất tỉnh, hiện tại có an hồn quả có thể cứu tỉnh lại."
"Moore?" Lola lộ ra vẻ nghi hoặc, dù sao đã hai ngàn năm trôi qua, nàng cũng không biết Jacob có xuất hiện biến cố gì không, việc thạch bản đổi chủ cũng không phải không có khả năng.
"Ta nghe Moore nói, hình như thạch bản này còn thiếu một phần, cũng không biết hắn biết những phần thiếu ở đâu không."
Hai mắt Lola sáng rực lên, ngoại trừ một khối này, hẳn còn lại năm khối, nếu như Moore biết…
"Ngươi thật sự nguyện ý quay lại đây? Hay là ta cùng đi với ngươi?"
"Không cần, nơi này còn nhiều thí nghiệm phải tiến hành" Trần Duệ lần này cần đóng vai Charles quay lại đế đô, nên đương nhiên sẽ không đồng ý để tiên nữ long cùng đi, huống hồ vị thổ nguyên tố quân vương Moore này không biết tý gì đến thạch bản, nếu để nàng đi cùng, khẳng định sẽ bị lộ chuyện.
"Yên tâm, ta nhất định sẽ quay lại đây. Ta có thể không cần thù lao, tiếp tục là trợ thủ, thậm chí là thực nghiệm phẩm cho tiểu tỷ, cũng tình nguyện tặng khối thạch bản này cho tiểu tỷ. Nhưng là ta có một thỉnh cầu nho nhỏ, tỷ tỷ nhất định phải truyền thụ tri thức thượng cổ phù ngữ cho ta!"
"Chỉ có thỉnh cầu này thôi sao? Thù lao gì cũng không cần?" Dù cho Lola khi nhìn thấy khối thạch bản đã không muốn trả cho Trần Duệ, nhưng khi nàng nghe thấy lời hắn nói cũng không khỏi kinh ngạc.
Kỳ thật, Trần Duệ cũng hiểu rõ, Lola khẳng định sẽ không trả lại thạch bản, câu "dâng tặng" chỉ là lời tiện nghi mà thôi, trọng điểm là để lấy lý do học tập.
"Không có gì đáng quý hơn tri thức! Xin tiểu tỷ đáp ứng ta!" Trần Duệ kích động tiến lên, đang định dùng ngôn ngữ cơ thể biểu đạt ý nguyện cường đại của bản thân, nào ngờ ma xui quỷ khiến thế nào lại nắm chặt lấy tay của Lola đang nắm lấy thạch bản.
Rất bóng loáng, rất mềm, rất nhỏ… Trần Duệ không khỏi ngơ ngác.
Lola cũng không bạo phát như trong tưởng tượng, mà là ngẩn ngơ, không ngờ thần kinh như bị trì độn, còn gật gật đầu nói: "Quả thực, không có gì quý hơn tri thức."
"Được rồi! Ta đồng ý để ngươi rời đi! Đừng quên, nhớ về sớm!"
Vừa mới dứt lời, Trần Duệ bỗng phát giác bàn tay không ngờ bị nàng "chủ động" nắm lấy, ngay sau đó là lông măng dựng đứng, một dòng điện cao áp chạy trong người hắn, tách tách.
"Biệt ly thật làm người ta đau buồn a" Tiên nữ long tiểu tỷ còn mang theo bộ dáng xấu hổ và đầy đau buồn khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đằng sau kính mắt xuất hiện vụ khí nhàn nhạt, có chút bất nhẫn nhìn thân hình cháy đen, đầu tóc dựng đứng trước mặt. Phảng phất người tạo thành kiệt tác này không phải là nàng.
Nửa ngày sau thân hình cháy đen kia mới thở ra được một luồng khói đen khét lẹt – nữ nhân này thật quá đáng sợ! Thực nghiệm giả điên cuồng, nhân phẩm không có hạn cuối, giả ngây ngốc… đằng sau những thuộc tính bề ngoài này, hẳn còn ẩn tàng một thuộc tính, gian xảo!
Sau khi trắc trở một phen, Trần Duệ thành công rời khỏi Thải Hồng sơn cốc mỹ lệ và vị long tiểu tỷ kia. Mục tiêu của hắn là Đọa Thiên Sứ đế đô.
Khi Trần Duệ lại hiện ra trước mặt Isabella, Isabella đang tán gẫu cùng Luobei trong phủ. Trần Duệ có thể thấy rõ ràng, gương mặt kiều diễm của đóa hoa đế đô hiện lên vẻ kinh hỉ, cũng không biết là kinh ngạc nhiều hay hoan hỉ nhiều, chẳng qua khi Trần Duệ đưa vòng lam hải châu cho nàng, rất rõ ràng, hai mắt nàng sáng rực lên. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Xem ra, có những lúc, nữ nhân và cự long giống nhau, luôn thiếu hụt sức miễn dịch với những đồ vật trân quý.
Đương nhiên, nữ tính cự long càng không cần phải bàn, khi Luibei nhìn thấy vòng lam hải châu thì bộ dáng càng thêm khoa trương. Nhãn châu của nnafg phảng phất phát ra quang mang u u lam, cho đến khi Trần Duệ đưa nàng một viên bảo thạch thật to mới mặt mày hớn hở trở lại.
Phỉ thúy long được voi đòi hai bà trưng, vẫn nhìn chằm chằm vào vòng trên tay Isabella.
"Isa hình như rất ngạc nhiên?" Trần Duệ cười nói: "Chẳng lẽ nàng nghĩ rằng ta sẽ mang mười triệu hắc tinh tệ và biến mất?"
"Mười triệu…" Con số này lập tức hấp dẫn Luobei, Trần Duệ cũng ngấm ngầm gật đầu, xem ra phỉ thúy long cũng không biết kế hoạch kia, hoặc là, nàng còn chưa phải nhân vật hạch tâm dưới trướng Hắc Diệu.
"Làm sao lại vậy chứ?" Isabella nhìn hắn thật sâu nói: "Chẳng lẽ nam nhân nào cũng là tên lửa đảo sao? Biết đâu ngươi là tên lừa đào kiên nhẫn a, Betty, ngươi nói xem?"
Những lời thật thật giả giả này làm Trần Duệ ngấm ngầm đề phòng, trong lòng không dám có chút đại ý nào, Luobei lập tức gật gật đầu nói: "Không sai, nhưng là, Ranieri của ta là ngoại lệ."
Một con rồng chết đương nhiên sẽ không gạt người… Trần Duệ nhún nhún vai nói: "Khi tiền tài tích lũy đến một trình độ nhất định, thì tất cả chỉ là con số nhàm chán. Nếu như có thể, ta tình nguyện lừa gạt một vị nữ sĩ mỹ lệ, để nàng mỗi ngày nhớ nhung ta a."
"Là sao?" Isabella cười càng thêm vũ mị: "Như vậy, không biết là vị nữ sĩ nào được lọt vào mắt xanh của Charles các hạ? Chẳng lẽ là Betty?"
"Mỗi ngày nhớ ngươi? Đừng có nằm mơ" Luobei lộ ra biểu tình khinh thường, đột nhiên nhãn chây xoay chuyển: "Nhưng mà cũng không phải không thể a, mỗi ngày tặng ta một viên bảo thạch là được."
"Ngươi nghĩ ta giàu đến thế sao?" Trần Duệ không khỏi xem thường phỉ thúy mẫu long tham lam này, Isabella ở bên cạnh không khỏi cười vui, chủ đề mẫn cảm "lừa đảo" lúc trước cũng tan biến.
Ba người tán gẫu một lúc, vốn khi Trần Duệ tới, Luobei đã muốn đi, nhưng hiện tại thấy đến không còn bảo thạch để vơ vét mới chịu chào từ biệt.
Sau khi phỉ thúy long đi, Isabella cười nói: "Charles, ngươi lập tức đi hoàng cung đi, làm xong chính sự rồi nói. Ma pháp huy chương cao cấp cố vấn của ngươi có thể giúp ngươi xuất nhập cung đình, tin tưởng nhiếp chính vương điện hạ sẽ rất vui được gặp ngươi."
Trần Duệ gật gật đầu nói: "Ta hiểu, giờ ta đi đây."
Isabella nghiêm mặt nói: "Gần đây ta tranh đấu với Rommel vô cùng mãnh liệt, ngươi phải cẩn thận người này, hắn cũng không biết thân phận và kế hoạch của ngươi, chỉ sợ sẽ coi ngươi là trợ thủ của ta. Rommel tâm ngoan thủ lạt có thể làm ra hành động bất lợi với ngươi."
"Ta đối địch với Rommel không phải là điều Isa muốn thấy sao?" Trần Duệ đầy thâm ý nhìn nàng rồi đứng thẳng người lên, cung kính nói: "Nhưng là, ta nguyện ý giúp nàng, nữ sĩ mỗi ngày ta đều tưởng nhớ a."
Vừa nói xong, hắn đã xoay người rời đi.
Ánh mắt của Isabella khẽ động, nhìn vào vòng châu lam sắc trên tay, trên gương mặt vũ mị hiển lộ thần sắc phức tạp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...