Chàng Rể Kỳ Quái


Tại Hoàng Kim Giáp Lân, trong vườn hoa, Giang Hải đang vuốt ve sao Quang Luân cúi đầu suy tư.
“Anh là Giang Hải?”
Phía sau lưng vang lên lời chào hỏi khinh thường.
Giang Hải xoay người, trước mắt là hai cao thủ của Diệp gia.
Các cơ bắp căng lên, ánh mắt lạnh lẽo.
“Các người thật là phiền.” Giang Hải không thích chấp nhất với mấy con rệp đó.
Có điều hình như đối phương không muốn buông tha anh.
Huyền gia rất thích ngông cuồng thăm dò cái chết nhỉ?
Một cao thủ trong đó đã giẫm chân bước lên phía trước, bàn tay to thô ráp nắm lấy vai của Giang Hải.
“Tốt nhất anh nên ngoan ngoãn đi cùng chúng tôi đi một chuyến.”
Giang Hải không động đậy, mặc cho đối phương khóa cổ, chỉ nghiêng đầu nhìn thẳng vào anh ta.
“Không ngờ anh lại đến từ Thiên Lương.....!vậy mà lại bằng lòng làm tay sai cho người khác.”
Một người cao thủ khác thần thái ngạo mạn: “Cũng không ngại nói cho anh biết, chúng tôi là người của Diệp gia ở thành phố Hải Hà.”
“Diệp gia muốn anh chết canh ba, anh không thể sống được đến canh năm.”
“Người trẻ tuổi, đừng có phản kháng, đây cũng là số mệnh của anh.”
“Cam chịu số mệnh đi, kiếp sau đầu thai cho tốt vào.”
Giang Hải cười gằn: “Cam chịu số mệnh, nói hay thật.”
“Các người có biết tôi cảnh cáo Huyền gia ở thành phố Giang Thanh thế nào không?”
Người cao thủ đang giữ vai Giang Hải dùng sức một chút, đồng tử lập tức co lại, không thể tin Giang Hải vậy mà không nhúc nhích tí nào.
Phải biết rằng, với lực cánh tay của anh ta thì ngay cả một pho tượng phật bằng đá cũng dễ dàng bẻ gãy.
Huống chi Giang Hải chỉ là một con người.
Cao thủ đối đầu, phân cao thấp có lẽ chỉ cần tính bằng giây.
Trong lòng anh ta dâng lên một dự cảm không tốt.
Toàn thân căng thẳng, sống lưng ớn lạnh.
“Cảnh cáo cái gì?”
Giọng nói của gã trở nên run rẩy, không còn phong thái của cao thủ nên có.
Giang Hải nhẹ giọng nói: “Nếu còn đến thành phố Giang Tư gây chuyện, giết không tha.”
“Tôi đã chuẩn bị cho các người miếng đất có phong thủy tốt nhất rồi, kiếp sau nhớ đầu thai làm người tốt.”
Nói xong, Giang Hải xoay người rời đi.

Còn vị trí mà Giang Hải đứng trước đó, Thất Hồn đã lách thân hình rắn rỏi của mình đứng vào.
Hai người cao thủ đã sinh sống trong môi trường khắc nghiệt ở Thiên Lương.
Nhưng, ngay lúc này, trên cổ họng xuất hiện thêm một lỗ máu.
Mãi đến lúc đồng tử giãn rộng ra, họ cũng không hình thấy Thất Hồn ra tay như thế nào.
Đi lên lầu để nghỉ ngơi, Cố Uyển Như vẫn còn đang cắm đầu vào làm việc.
Giang Hải có chút hối hận, một lần mà lấy nhiều tài nguyên về như vậy, không biết là đúng hay sai.
“Vợ ơi, mau đi ngủ thôi, chúng ta bắt đầu tạo em bé đi.”
“Anh ngủ trước đi, lát nữa mới....” Cô xấu hổ đỏ mặt, ngẩng đầu tức giận nhìn chằm chằm vào Giang Hải.
“Ai muốn có em bé với anh chứ.”
Giang Hải thì thầm: “Không muốn thì không muốn, kích động như vậy làm gì.

Không biết còn tưởng em đã mang thai rồi có phản ứng của thai phụ đó.”
“Giang Hải.....” Cố Uyển Như thấp giọng quát.
“Vợ nói đi.....!Anh đang nghe đây!” Giang Hải bày ra vẻ mặt vô tội.
Cố Uyển Như tức đến dậm chân, tranh cãi với Giang Hải, cô không bao giờ thắng được.

Bất kể cô nói cái gì, Giang Hải đều có thể lảm nhảm nửa tiếng đồng hồ.
“Giang Hải!” Cố Uyển Như lại làm việc tiếp, cô nhíu mày thật chặt.
“Anh khẳng định muốn tự mình làm cơ sở nghiên cứu? Làm nghiên cứu khoa học, phải đầu tư con số rất lớn đó.”
Giang Hải nhún vai, tiền đối với anh chỉ là con số thôi.
“Nếu chúng ta làm một doanh nghiệp thị trường hóa, nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Có lẽ, như vậy càng có lợi cho sự phát triển của tập đoàn Uyển Như.”
Lúc trước, bất luận Cố Uyển Như nói gì, Giang Hải đều đồng ý ngay lập tức.
Cố Uyển Như nói gì đều đúng, kể cả nói sai cũng là đúng.
Nhưng lần này thì khác, Giang Hải lắc đầu, ánh mắt kiên định: “Nhất định phải làm doanh nghiệp khoa học kĩ thuật, chỉ có phương Đông ngày càng mạnh mẽ, người phương Đông mới có thể đứng thẳng lên được.

Doanh nghiệp phương Đông mới có tiếng nói.”
Đôi mắt Cố Uyển Như sáng lấp lánh, tựa như vì sao trên bầu trời đêm.

Người đàn ông ở trước mắt này, tầm nhìn này người thường sao có thể so sánh được, không ngờ tầm nhìn của anh lại lớn như vậy.
Rồi lại nghĩ tới bản thân, thật sự không xứng đáng với Giang Hải, bất luận ở phương diện nào.
Anh còn mới nói muốn cùng mình sinh con, xấu hổ chết đi được.....
Nhưng, anh nói có thật lòng không?
Tại thành phố Giang Thanh, Diệp Kinh Lạc đợi đến hết kiên nhẫn, tính thời gian, bên thành phố Giang Tư nên sớm truyền tin về rồi chứ.
Anh ta dùng tay ra hiệu, ý muốn hỏi tình hình.
Diệp Kinh Lạc đã uống không ít rượu, đôi mắt đã đỏ ngầu, nghĩ đến hai cô gái trong tấm hình, có chút nôn nóng không chịu được.
Huyền Bảo Khang đứng dậy, lại rót thêm rượu cho Diệp Kinh Lạc: “Anh Diệp, cao thủ của Diệp gia mà ra tay tuyệt đối không có vấn đề gì đâu.

Tôi đoán đang trên đường trở về rồi.”
Diệp Kinh Lạc cười dâm đãng: “Cũng đúng, bất luận ở đâu, dù đối mặt với những thế gia ở phương Bắc, Diệp gia cũng có chút tiếng nói.
“Đắc tội Diệp gia, chính là chán sống rồi.”
Huyền Bảo Khang gật đầu khom lưng, liên tục nói hùa theo.
Huyền Thanh cùng phụ họa theo: “Thằng ranh họ Giang đó, để xem nó còn kiêu ngạo như thế nữa.”
“Còn bày đặt hùng hổ dọa người, nói ai dám đến thành phố Giang Tư gây chuyện thì giết không tha.”
Diệp Kinh Lạc sững sờ, lập tức ha ha cười lớn: “Mạnh miệng thật, tôi đây lại muốn xem xem, anh ta làm thế nào để giết không tha được người của tôi.”
Huyền Bảo Khang cùng cười theo: “Anh Diệp à, tôi đoán chỉ cần nghe đến uy danh của anh là gã đã tiểu ra quần rồi ấy chứ.”
“Cậu chủ.....”
Ở ngoài cửa, một người vội vàng tiến vào.
Diệp Kinh Lạc nhíu mày, gật gật đầu: “Có chuyện gì, nói!”
“Cái này....”
Người này như muốn nói lại thôi, liếc nhìn mọi người một vòng, rủ mắt khoanh tay đứng một bên.
Diệp Kinh Lạc hắng giọng.
Anh em Huyền Bảo Khang biết điều vội vàng đứng dậy: “Anh Diệp, anh em chúng tôi đi vệ sinh chút.”
Đợi người đều đi hết rồi, Diệp Kinh Lạc không hài lòng nói: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Cậu chủ, người được cử đi thành phố Giang Tư hình như đã chết rồi.”
“Chết rồi?” Diệp Kinh Lạc vẫn chưa phản ứng lại, nhiều năm hoành hành như vậy, anh ta còn chưa gặp qua người nào không nể mặt Diệp gia, càng không phải nói tới dám giết người Diệp gia.

Người đó còn nói: “Chúng tôi gọi điện cho cả hai người để kiểm tra tình hình, người nghe máy tự xưng thiến thần sa đọa.”
“Anh ta còn gửi cho chúng ta một địa chỉ, nói chúng ta muốn viếng mộ thì đến nơi đó.”
Danh xưng thiến thần sa đọa này đương nhiên Diệp Kinh Lạc đã nghe qua, nhưng anh ta không thèm để ý tới.
Anh ta là cậu ấm của Diệp gia ở thành phố Hải Hà, dù cho thiến thần sa đọa mười lá gan cũng tuyệt đối không dám động tới anh ta dù chỉ là một cọng tóc.
Không ngờ anh ta tính sai rồi.
“Nói láo.” Diệp Kinh Lạc ném mạnh ly rượu trong tay.
“Chuyện này làm sao có thể, cho anh ta mười lá gan cũng không dám đụng đến người của Diệp gia.”
“Gọi điện thêm mấy lần nữa đi!”
Người đó không nhúc nhích, nhẹ giọng nói: “Tôi đã cho người ở thành phố Giang Tư đi nghiệm chứng rồi, hai người cậu chủ phái đi đều chết hết rồi.”
“Một kiếm đâm xuyên cổ!”
Diệp Kinh Lạc nghe xong thì toát hết mồ hôi lạnh, ở phương Đông cũng không phải không có người dám động đến người của Diệp gia, chỉ là tương đối ít mà thôi.
Chẳng lẽ tên Giang Hải này là người của Giang gia phương Bắc?
Mặc dù Diệp Kinh Lạc quần là áo lụa suốt ngày ăn chơi đàn đúm, nhưng cũng hiểu rõ đạo lý núi cao còn có núi cao hơn.
anh ta trợn mắt nhìn, nghiêm khắc hỏi: “Điều tra người này chưa?”
“Điều tra rồi!” Người đó nói: “Giang gia phương Bắc có chút phiền phức, người đang điều tra tên Giang Hải này liệu có liên quan đến Giang gia phương Bắc cũng không phải chỉ có một mình nhà chúng ta.”
Diệp Kinh Lạc nheo mắt: “Tôi muốn thêm thông tin chi tiết.”
Người đó nhận lệnh xong đang định rời đi, Diệp Kinh Lạc lại gọi anh ta lại.
Liếm môi nói: “Còn hai cô gái kia, một người cũng không được bỏ qua.

Tôi nếu muốn biết trên người họ có bao nhiêu cọng tóc, anh cũng phải đếm rõ ràng cho tôi.”
Ở hành lang bên ngoài căn phòng.
Một thiếu phụ xinh đẹp đang cúi đầu nói gì đó với Huyền Bảo Khang.
Bụng của cô gái hơi phình to ra, Huyền Bảo Khang yêu chiều vuốt ve nhẹ nhàng lên bụng cô gái.
“Nhạc Thuần, em về trước đi, một chút nữa anh bố trố ổn thỏa cho Diệp thiếu xong mới về phòng.”
Cô gái nói: “Trong nhà đột nhiên có nhiều người lạ như vậy, em cũng không ngủ được.”
Huyền Thanh khẽ cúi đầu, ánh mắt như sói đói soi mói thân hình nở nang của chị dâu mình.
Cho dù đã mang thai rồi, nhưng vẫn rất quyến rũ.
Không trang điểm, càng tôn lên vẻ đẹp tự nhiên.
Đầu óc anh ta đầy những hình ảnh dơ bẩn, môi khô khốc.
“Hóa ra các người ở đây, nói thì thầm gì đó?” Lúc này, Diệp Kinh Lạc chắp tay sau lưng bước đi thong thả bước tới.
Anh em Huyền Thanh vội vã trả lời khách sáo, giống như hai con chó vâng lời.
Ở thành phố Giang Thanh, Huyền gia không được tính là hạng nhất, nhưng nếu đi theo Diệp gia thì hoàn toàn có thể vươn lên thành gia tộc hạng nhất.
Làm chó cho Diệp gia?
Đúng là làm chó cũng mạnh hơn gấp trăm lần những người tự nhận thanh cao kia.

“Cô là.....”
Diệp Kinh Lạc nhìn sang Nhạc Thuần, vợ của Huyền Bảo Khang.
Mùi thơm cơ thể cô ta nhàn nhạt xông thẳng lên não, vốn bụng dưới có hơi nóng làm anh ta có chút không thể nhịn được, anh ta nheo mắt, vẻ mặt dâm đãng.
Nhìn thấy phần bụng của Nhạc Thuần hơi nhô ra, cười quái dị hai tiếng, phụ nữ như vậy anh ta chưa bao giờ làm qua, chắc sẽ rất sảng khoái.
“Anh Diệp, đây là vợ của tôi, vì có chút chuyện vặt, chúng tôi.....”
Diệp Kinh Lạc không đợi Huyền Bảo Khang nói hết, đi thẳng về phía của Nhạc Thuần, đưa tay ra, ánh mắt dâm tà quái dị cười: “Vẫn chưa biết chị dâu nhỏ xưng hô như thế nào, xinh đẹp như vậy, đáng ra Anh Huyền phải sớm mang đến để chúng ta cùng nhau chơi đùa rồi chứ.”
Nhạc Thuần sợ sệt nhìn Huyền Bảo Khang, rồi ngoan ngoãn đưa tay ra bắt tay Diệp Kinh Lạc, nhút nhát tự giới thiệu bản thân.
Vốn chỉ định chạm vào rồi thôi, ai ngờ Diệp Kinh Lạc lại nắm lấy tay cô không chịu buông, còn đặt vào trong lòng bàn tay còn lại.
Vỗ vỗ rồi cười nói: “Lần đầu tiên gặp mặt chị dâu mà cứ ngỡ như đã quen từ lâu, tiếc rằng chúng ta gặp nhau quá muộn ”
Quay đầu sang nhìn Huyền Bảo Khang khinh thường nói: “Anh Huyền, tôi nói không sai chứ?”
Huyền Bảo Khang không ngờ mọi chuyện đột nhiên lại biến thành như vậy, Diệp Kinh Lạc này đúng là không người mà, chẳng nhẽ anh ta cứ gặp phụ nữ là đều như thế này sao?
Nhưng mà anh ta là cậu chủ của Diệp gia, Huyền gia nào dám đắc tội.

Huyền Bảo Khang chỉ biết cười gượng, không biết nên trả lời ra sao.
Lời đã nói thẳng đến thế rồi, ai lại không nhìn ra suy nghĩ bẩn thỉu của Diệp Kinh Lạc.
Nhưng anh ta phải giả ngốc, có dù có làm gì vợ mình cũng phải giả vờ như không nhìn thấy.
“Ái chà, tôi cảm thấy không đúng lắm.” Diệp Kinh Lạc không chút khách khí choàng tay qua vai Nhạc Thuần, ôm cô chặt vào trong lòng: “Nếu gọi chị dâu nhỏ, như vậy thì xa cách quá.

Em yêu nghe được hơn.

Ha Ha....."
Mặt Huyền Bảo Khang tái mét, cắn răng nhẫn nhịn.
Còn đối với ánh mắt cầu cứu của Nhạc Thuần thì chỉ có thể giả vờ như không thấy.
Nhạc Thuần ra sức vũng vẫy, nhưng cô đâu phải đối thủ của Diệp Kinh Lạc.
Mặc dù giãy giụa thoát ra, nhưng tay cô vẫn bị túm chặt lấy.
Sắc mặt Diệp Kinh Lạc trầm xuống, Huyền Bảo Khang này, ông đây nói đến thế lẽ nào vẫn chưa rõ ràng sao?
Có chút không biết điều.
Buông Nhạc Thuần ra, Diệp Kinh Lạc hừ lạnh xoay người, lạnh lẽo ném lại vài câu: “Hai cao thủ tôi cử đi thành phố Giang Tư chết rồi, chuyện này Huyền gia không thoát khỏi liên can đâu.”
“Dù sao đi nữa, tôi cũng đang giúp Huyền gia dọn dẹp vật trở ngại.”
“Chẳng qua....”
“Tôi nghĩ ra được một cách khá tốt để giải quyết, nếu như Anh Huyền nghĩ thông suốt rồi, thì cho Nhạc Thuần đến phòng của tôi để thương lượng?”
Diệp Kinh Lạc cười lớn, đi thẳng về phòng của mình, anh ta chắc chắn Nhạc Thuần sẽ chủ động tới nằm trong lòng mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui