Chàng Rể Kỳ Quái


Huyền Bảo Khang mặt biến sắc: “Anh Diệp à, những thứ này là đặc sản của Thành phố Giang Tư đó....”
Đảo mắt một vòng, Huyền Bảo Khang đột nhiên hiểu ra.
Diệp Kinh Lạc không hề để ý là món ăn gì, chẳng lẽ Diệp gia ở thành phố Hải Hà không đủ ăn hay sao?
Diệp Kinh Lạc không vui vì không có tiết mục vui chơi giải trí, hay nói chính xác hơn là không có cô gái nào làm anh ta thích.
“Anh Diệp, đặc sản chắc chắn là có, nhưng mà không có ở thành phố Giang Thanh.”
“Hơn nữa, vì sự việc này, mà Huyền gia đã đắc tội với mấy người, tới cả em trai của tôi cũng bị người ta đánh cho thành ra như thế.”
“Hả?” Diệp Kinh Lạc nói tiếp “Chỉ cần Huyền gia sau này nghe theo sự sắp xếp của Diệp gia, tôi xem còn có người nào không có mắt mà dám như thế nữa.”
“Đúng vậy, cũng không xem Diệp gia ở thành phố Hải Hà có thân phận như thế nào.” Huyền Bảo Khang gật đầu nói.
“Có thể xây dựng quan hệ với Diệp gia chúng tôi là vinh hạnh của bọn họ.” Diệp Kinh Lạc nói “Nếu như làm tôi hài lòng, có ân oán gì tôi sẽ giúp anh xử lý.”
Sao Diệp Kinh Lạc có thể không biết Huyền Bảo Khang đang có suy nghĩ ma quỷ gì chứ, chỉ là không nói ra mà thôi.
Cái mà Diệp gia cần là người có năng lực làm việc, về phần quá trình như thế nào thì anh ta không quan tâm.
Điều mà Huyền Bảo Khang chờ chính là câu nói này của Diệp Kinh Lạc, đưa mắt nhìn về phía Huyền Thanh đang phải treo tay trước ngực kia.
Huyền Thanh có chút không tình nguyện lấy ra hai bức ảnh.
Một bức là ảnh của Cố Uyển Như, một bức là ảnh của Lan Kiều.
Huyền Bảo Khang nịnh nọt: “Huyền thiếu, đây là hai thư kí xinh đẹp đã chuẩn bị cho anh.”
“Các cô ấy đều ở Thành phố Giang Tư.

Một người là tổng giám đốc của tập đoàn Uyển Như, một người là cô chủ của Lan gia.”
Vừa nhìn thấy ảnh thì hai mắt Diệp Kinh Lạc đã sáng bừng lên nhìn chằm chằm.
Cố Uyển Như thì trong sáng, đoan trang, ngây thơ thuần khiết.
Giống như một bông hoa sen đang chớm nở trên dãy núi Thiên Sơn.
Lan Kiều thì vẻ đẹp sắc sảo thoát tục như thế...
Nói đơn giản chính là tiên nữ từ trên trời giáng xuống.
Người phụ nữ có thể khiến Diệp Kinh Lạc có hứng thú cũng không nhiều, có thể khiến anh ta không thể nhẫn nại được thì lại càng ít.
Không hề có chút do dự nào, dùng ánh mắt ý muốn khen ngợi Huyền Bảo Khang hiểu chuyện.
Vẫy vẫy tay, Diệp Kinh Lạc triệu tập hai người cao thủ mà anh ta đưa theo: “Các anh, đi mang người về cho tôi.”
Từ thành phố Giang Thanh tới Thành phố Giang Tư, chỉ mất hai tiếng đi xe mà thôi, chỉ vừa mới nghĩ tới một đêm kích thích anh ta đã có chút không chờ đợi nổi nữa.

Không biết đã bao lâu rồi Diệp Kinh Lạc không gặp được cô gái nào xinh đẹp thuần khiết như thế, còn những người phụ nữ dù xinh đẹp nhưng lại vì tiền mà phóng túng kia thì như một đống phân chó khiến người ta khó mà nuốt xuống.
Sắc mặt Huyền Thanh không vui, hai người phụ nữ này, là anh ta nhìn thấy trước.
Nhưng mà anh ta không dám cướp phụ nữ với cậu chủ Diệp gia.
Huyền Bảo Khang vội vàng đứng dậy, hơi hoảng sợ nói: “Anh Diệp, chuyện này không đơn giản vậy đâu, tôi thấy vẫn nên tính toán lâu dài thì hơn.”
“Hả?” Diệp Kinh Lạc biến sắc.
Huyền Bảo Khang nói: “Cố Uyển Như này đã có một người chồng hờ, tay này đánh đấm rất khá.

Hơn nữa....!gã lại còn là vị hôn phu của Lan Kiều, cô chủ Lan gia.”
“Những ngón tay này của em trai tôi....!chính là bị cái gã tên là Giang Hải ấy đánh gãy tay.

Lúc đó, em trai tôi có đưa theo hai cao thủ....”
“Cậu đang đánh rắm đấy à?” Diệp Kinh Lạc hừ lạnh: “Hai người của tôi làm sao mà những đồ bỏ đi của Huyền gia các anh có thể so sánh được.”
“Lẽ nào chỉ chút chuyện này mà Huyền gia cũng không làm được?”
Huyền Bảo Khang vội vàng xin lỗi, nói mình nói sai rồi.
Cười hùa nói: “Thật ra thì cái tên Giang Hải này không dễ đối phó.”
“Tôi thấy vẫn nên tìm cơ hội khác, bắt cóc hai người phụ nữ này tới đây thì hơn.”
“Chỉ cần họ nghe nói là sẽ được hầu hạ cậu chủ Diệp gia ở thành phố Hải Hà, chắc chắc sẽ vội vã leo lên giường thôi....”
Diệp Kinh Lạc cười lạnh: “Người mà tôi đã muốn thì chưa bao giờ thất bại cả.”
“Đúng thế, đúng thế, Huyền gia bé nhỏ của chúng tôi làm sao có thể so sánh được với Diệp gia.” Huyền Bảo Khang nịnh bợ, cũng không nói thêm gì nữa.
Trong lòng lại âm thầm nói, đây không phải là ông đây không nhắc nhở cậu, xảy ra việc gì cũng chẳng liên quan tới ông đây.
Không cần biết Diệp Kinh Lạc có thể bắt được người tới đây hay không, đây vẫn là tin tức tốt với Huyền gia.
Huyền Thanh ngồi ngây ngốc ở một bên đột nhiên sáng mắt lên, suy xét lại mới hiểu ra là Huyền Bảo Khang đang mượn dao giết người.
Đắc tội với Diệp gia ở thành phố Hải Hà thì có mười, à không, một trăm Giang Hải cũng phải chết.
Huyền Thanh đứng lên, đụng phải cái tay đang treo ở trước ngực, đau tới mức nghiến răng nghiến lợi.
“Anh Diệp, những ngón tay này của tôi là do Giang Hải bẻ gãy từng ngón một.” Huyền Thanh làm ra vẻ đang thương nói, thật sự là có tài năng diễn xuất.
“Lúc đó tôi có nhắc đến Diệp gia ở thành phố Hải Hà rồi.”
“Nhưng mà anh không biết thằng nhãi kia kiêu ngạo như thế nào đâu, tôi không nhắc còn đỡ, vừa mới nghe thấy Diệp gia ở thành phố Hải Hà, thì gã đã đánh tôi hung dữ như thế này đó.....”
Huyền Bảo Khang hắng giọng để ngăn Huyền Thanh lại.

Cái thằng ngốc này, tưởng là dùng lời nói dối kém cỏi đó có thể đánh lừa được Diệp Kinh Lạc sao?
Một con heo mà cũng dám dùng chiêu mượn dao giết người à.
“Được rồi, em im lặng đi.” Huyền Bảo Khang lạnh giọng nói “Anh Diệp chắc chắn sẽ có sắp xếp.”
Cũng may là Diệp Kinh Lạc không để ý, chỉ cười nhạt, ra dấu cho hai cao thủ kia đi làm việc.
“Đem theo cả Giang Hải kia quay về đây, giao cho cậu Huyềnxử lý là được rồi.”
...
Thành phố Giang Tư.
Thất Hồn vội vàng tới tìm, nói nhỏ với Giang Hải: “Đế vương, đã tìm ra được manh mối dấu vết của thứ kia rồi.”
“Nói!” Giang Hải quay phắt người lại, ánh mắt sắc như dao.
Thứ giống như quả óc chó kia, có liên quan trực tiếp tới việc Giang gia bị hủy diệt, nghe được tin tức này, Giang Hải bất giác có chút bồn chồn.
Thất Hồn lấy một bộ tài liệu ra, trên tài liệu có tấm ảnh của một cô gái xinh đẹp như một nàng tiên, đứng ở nơi đầu phố, đẹp không tả nổi.
Thất Hồn nói: “Chúng tôi đã tìm thấy người này thông qua tập ảnh tư liệu, trong điện thoại di động của cô ta có một bức ảnh, vô cùng trùng khớp với thứ kia của anh.”
Giang Hải nheo mắt lại, đọc đại khái tư liệu về cô gái xinh đẹp này.
Giang Hải hỏi: “Bức ảnh này là tự chụp từ đầu, hay là ảnh tải về?”
“Ảnh chụp, người phụ nữ này chắc chắn đã từng thấy thứ kia, chẳng qua là chưa thể xác định được có phải là cùng một vật hay không.”
Giang Hải gật đầu: “Người đâu rồi?”
“Đang trên đường tới Thành phố Giang Tư.” Thất Hồn cung kính trả lời.
Giang Hải có chút kì lạ nhìn Thất Hồn.
Thất Hồn giải thích: “Cô ta tới Thành phố Giang Tư gặp một người, mua một thứ.”
Trong hẻm của phố cổ.
Có một quán trà cũ, mặc dù không có nhiều khách nhưng mà mùi trà lại thơm nức lan ra bốn phía.
Giang Hải cau mày, không động tới chén trà trước mặt.
Quán trà cũ này, rất có thể là có vấn đề.
Không lâu sau, có một chiếc xe dừng lại bên ngoài cửa, sau đó một đôi giày cao gót chậm rãi bước xuống, Giang Hải ngửi thấy một mùi thơm quyến rũ và tao nhã truyền tới.
Đó là hương thơm của cơ thể.
Đứng ở quầy bar, giọng nói thanh thúy vang lên: “Tôi tìm ông chủ của các anh, Ông Thảo.”

“Xin đợi một chút” Người phục vụ ở trong quầy bar bị khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thụy Nguyệt làm cho kinh ngạc, mặt cậu ta đỏ bừng tới tận mang tai.
Không lâu sau, có một ông cụ gầy gò với bộ râu trắng bước ra từ phía sau.
Nhìn thấy Diệp Thụy Nguyệt nở nụ cười tươi như hoa bước lên chào đón.
Ánh mắt Giang Hải không hề chuyển đi chỗ khác, như một bức tượng điêu khắc.
Trà bày ra trước mặt cũng không uống, cứ ngây ra như thế nhìn bầu trời u ấm như vậy.
Ông Thảo nói: “Ông ấy dạo này sức khỏe vẫn tốt chứ?”
“Cụ cố nhà cháu vẫn khỏe ạ.” Diệp Thụy Nguyệt mỉm cười: “Vào ngày sinh nhật nếu có thể pha một ấm trà cổ, thế thì không còn gì tuyệt vời hơn nữa.”
“Cô Diệp, cuối cùng tôi cũng không phụ sự ủy thác rồi, vừa khéo tôi đã có được một ít trà cổ từ tay của một ông lão.”
Lúc này, nhân viên phục vụ cẩn thận mang một cái hộp gỗ ra, dường như vật trong tay chỉ cần khẽ đụng một chút thì có thể vỡ vụn ra vậy.
Chiếc hộp gỗ bóng lóng, thoạt nhìn như là đồ cổ từ nhiều năm trước.
Ông Thảo mở cái hộp gỗ ra, dưới đáy có lót lớp lụa đỏ.
Đeo găng tay vào, nhẹ nhành lấy một ít vật gì đó đen đen, đặt ở trước mặt Diệp Thụy Nguyệt.
Đột nhiên, một luồng hương thơm nhẹ nhàng của trà từ từ khuếch tán.
Ông Thảo xoa tay, vẻ mặt khá kích động.
“Cô Diệp, đây chính là trà cổ vạn năm mà cô cần.”
“Cô xem cái màu này, cô ngửi hương thơm này, tôi đây cả đời làm trà rồi, cũng là lần đầu tiên có được trà cổ tốt như thế này.”
“Mấy nghìn năm không nhìn thấy ánh sáng, bị bịt kín hoàn toàn, thật là hiếm có.”
“Như người xưa nói, trà cổ có mang theo tiên khí, ông cụ Diệp uống trà cổ này, nhất định có thể kéo dài tuổi thọ, mãi mãi không già.”
Trà này là một loại hiếm thấy trên thị trường trà cổ.
Với công nghệ ngày này thì đã sớm thất truyền rồi, thời gian càng lâu thì hương thơm càng nồng đậm.
Ngửi thấy mùi hương của trà này, Diệp Thụy Nguyệt cũng bị chấn động không thôi.
Lịch sử nghìn năm, mà vẫn có thể bảo tồn được hoàn chỉnh như thế này.
Trà cổ không giống với đồ cổ, đồ cổ có thể dùng tiền để mua được, còn trà cổ thì ngoài tiền ra còn cần phải có vận may nữa thì mới được.
Cho dù cực kì thích nhưng không gặp được cũng chịu.
Thứ này trên thế giới quá ít, nếu xuất hiện thì sẽ bị người ta điên cuồng cướp đoạt.
Thật sự có thể kéo dài tuổi thọ ư? Cũng chỉ là bảo sao hay vậy mà thôi.
Giang Hải cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn, nhưng cũng chỉ là một các liếc mắt mà thôi.
Thứ có thể làm cho Đế vương dao động, trên thế giới thật sự là không nhiều.
Dưới sự nhắc nhở của ông Thảo, Diệp Thụy Nguyệt đeo găng tay vào, lấy một nhúm đặt trong lòng bàn tay.
Hít sâu một hơi, thấm vào tận ruột gan.
“Quá tốt rồi, không cần biết là màu sắc hay là niên đại thì đều là cực phẩm.”
“Cụ cố nhà cháu nhất định sẽ thích, cháu sẽ lấy nó.”

Ông Thảo cười rung cả râu, mừng quá đi mất, đây lại là một vụ làm ăn lớn.
“Cô Diệp, vì thứ này của cô mà tôi phải chạy gãy cả chân, mài rách cả da miệng đó.”
“Cuối cùng người bán nghe nói tôi mua cái này để chúc thọ cho ông cụ Diệp mới đứt ruột mà đưa cho tôi đó.”
Sau đó ông ta thở dài thườn thượt, nói như là cảm thán: “Cuối cùng vẫn không phụ sự ủy thác.”
“Thật sự là cảm ơn ông nhiều lắm.” Diệp Thụy Nguyệt lấy chi phiếu ra, trịnh trọng ký một dãy số.
Trà cổ, nhìn thì thấy không phải là thứ to tát gì, nhưng lạ có giá trị liên thành, vô giá.
Vụ mua bán mắt thấy sắp thành công rồi.
Thì vào lúc này, Giang Hải lại cười lên, âm thanh lạnh lùng.
“Trà cổ thì đúng là cổ rồi, nhưng lúc nào thì có tác dụng kéo dài tuổi thọ thế?”
Anh vừa nói xong thì ông Thảo với Diệp Thụy Nguyệt đều sửng sốt.
Hai người cùng quay lại nhìn, nhìn thấy Giang Hải vẫn bình tĩnh như thường, tướng mạo bất phàm.
“Trà cổ, thật là buồn cười.

Từ lúc nào mà trà cổ có thể ép lại như ép gạch vậy?”
Diệp Thụy Nguyệt “hả” lên một tiếng, thấy Giang Hải nói như thế thì mới nhìn lại, lúc này mới thấy vẻ bên ngoài của trà cổ này cũng có chút quá mức đều đặn.
Sắc mặt ông Thảo đột nhiên trầm xuống.
“Anh bạn trẻ, cơm có thể ăn lung tung, nhưng mà không được nói lung tung đâu.”
“Tôi thấy anh cũng tới ủng hộ cho quán trà của tôi, xem như tuổi anh còn trẻ nên không tính toán nữa.”
“Cả đời này của tôi, chỉ làm có một chuyện, đó chính là kinh doanh trà.

Không cần biết là trà gì, chỉ cần bị động chân động tay, tuyệt đối không thể nào thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của tôi.”
Ông ta nói như thế, Diệp Thụy Nguyệt cũng hơi gật đầu.
“Đúng thế, tôi tin tưởng vào nhân phẩm của ông Thảo.”
Giang Hải cười nói: “Biết người biết mặt không biết lòng, Cô Diệp, trà này, cô tặng cho người ta ư?”
Diệp Thụy Nguyệt gật đầu: “Tặng cho người lớn trong nhà.”
Giang Hải nói: “Tặng người lớn quý ở tấm lòng, chứ không phải nằm ở giá trị.

Nhưng mà trà giả này, tôi thấy cô vẫn nên thôi đi thì hơn.”
Ông Thảo tức giận.
“Thằng ranh này, nói chuyện cần phải chịu trách nhiệm đó.”
“Những trà đã qua tay của tôi thì tuyệt đối không có vấn đề gì, nếu như có vấn đề, là giả thì một đền mười.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui