Giang Hải xém chút không nhịn được cười, nếu như để cho cô gái có thân hình phì nhiêu này biết rằng trung tâm thương mại này chính là sản nghiệp của Cố Uyển Như, không biết liệu có tức đến mức ói máu không nhỉ?
Cố Nhân chần chừ không quẹt thẻ, chắc chắn là hối hận rồi.
Giang Hải giả vờ nổi giận đùng đùng, rút thẻ mua sắn ra nhưng chẳng qua chỉ là tấm thẻ có hạn mức năm ngàn: “Cô gái, tôi muốn lấy bộ này, quẹt thẻ đi không vừa tôi cũng không trả lại đâu.”
“Cô phải để ý nhé, có vài người vừa mới mua đồ xong chớp mắt đã quay lại đòi trả tiền.
Tôi nhớ mua đồ ở trung tâm thương mại thành phố Giang Tư được trả hàng không cần lý do trong vòng bảy ngày đấy.”
“Tôi là loại người đó sao? Đã mua quyết không trả.” Cố Nhân cảm thấy bị sỉ nhục, Giang Hải chẳng qua chỉ là một tên lái xe, bị mất mặt trước anh ta, ai mà chịu được cơ chứ?
Cố Nhân đặt thẻ lên mặt quầy thanh toán: “Anh thật sự làm người ta buồn cười chết mất, cứ cho là thương hiệu này không phải thương hiệu hàng đầu đi nữa thì năm triệu của anh mau gì chứ.”
“Cô kia, quẹt thẻ đi.”
Dù sao cũng là Giang Hải bước vào tiệm trước, cô nhân viên có chút e ngại nhìn Giang Hải.
Nếu như đi bây giờ, Cố Nhân sẽ không mua nữa, vậy thì vở kịch này còn gì là vui.
Tính toán xong giá tiền, nhân viên hỏi: “Quý khách, tổng cộng ba mươi triệu, chắc chắn gói lại hết chứ ạ?
Hoá đơn chầm cậm được in ra, nhiều thế này chắc khó mang đi hết, nhân viên ghi lại địa chỉ, sắp xếp người giao đến tận nhà.
Giang Hải giống như chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền đến vậy, mắt chữ o miệng chữ a.
Sắp xếp hết đồ cần đóng gói xong, Cố Nhân đứng trước mặt Giam Hải xé tan hoá đơn rồi tiện tay vứt bỏ: “Đồ nghèo hèn, cuộc sống của người giàu mày đừng mơ tới.”
Giang Hảivà Cố Uyển Như nhìn nhau, nở nụ cười đắc ý.
Bước ra khỏi cửa hàng, Cố Uyển Như không nhịn được mà bật cười.
Giang Hải ẻ mặt nghiêm túc: “Lát nữa còn có kịch hay, đừng có để lộ.”
“Em đã nói với mẹ rồi chứ?” Giang Hải hỏi.
Cố Uyển Như lắc đầu, nhìn sang Cố Vân Lệ, trên sắc mặt bà lộ vẻ vui mừng muốn giấu cũng không giấu được.
Người mẹ vợ này quá coi trọng tiền bạc.
Chỉ cần nói với bà ấy đấy là công việc làm ăn của nhà, Cố Nhân mất tiền, chúng ta kiếm được tiền, phối hợp ăn ý vậy còn gì hoàn hảo hơn cơ chứ?
Còn về Lôi Nhân Hào, đã sớm nhìn thấu mọi chuyện, chẳng qua chỉ là không nói mà thôi.
Một lúc sau, Cố Nhân từ trong cửa hàng bước ra, anh ta trông như một kẻ thắng trận, đầu ngẩng cao kiêu ngạo.
Giang Hải lạnh lùng cười, kéo tay Cố Uyển Như: “Có tiền thì có gì ghê gớm, dù sao thì bạn gái tôi đẹp tựa tiên nữ trên trời, mặc gì cũng đẹp hết.
Dáng người vợ tôi bao nhiêu quần áo mặc lên đều đẹp hết!"
“Vợ, anh nói đúng không?”
Cố Uyển Như gật đầu, cố nhịn cười.
Câu nói này đã khiến Ung Tiểu Ni vô cùng tức giận.
Thánh nhân từng nói, phụ nữ thích ghen tỵ, câu này quả nhiên không sai.
Vừa nghe Giang Hải nói xong câu, bao nhiêu phẫn nộ, bực tức, đố kị của Ung Tiểu Ni dồn hết lên mình Cố Uyển Như.
Nhưng cho dù có mù cũng nhìn ra được, bất luận từ ngoại hình hay vóc dáng, hoặc ứng xử, Cố Uyển Như một chút cũng không hề cảm thấy áp lực.
Ung Tiểu Ni nổi giận đùng đùng chọn đồ.
Giang Hải kéo Cố Uyển Như lên lầu, Cố Uyển Như nói: “Hay là thôi đi, đi theo họ làm gì?”
“Đừng có nói vậy chứ, chúng ta kinh doanh mà.” Giang Hải lôi Cố Uyển Như lên tầng.
Vừa lên đã nhìn thấy Ung Tiểu Ni đang thử một chiếc áo, xuýt chút nữa bị cô ta làm rách rồi.
Cô nhân viên sắc mặt rất khó coi, nhìn thấy bộ đồ hiệu cũng nói thẳng là không hợp muốn cô ta cởi ra.
Giang Hải bước đến, chỉ vào bộ trên người Ung Tiểu Ni: “Cô gái, tôi lấy bộ này, quẹt thẻ nhé.”
Sau đó lại lấy cái thẻ mua sắm năm triệu đó ra.
Cô nhân viên biểu lộ vẻ cổ quái, có chút nghi ngờ không biết Ung Tiểu Ni với Giang Hải có phải là đồng bọn không.
Một người không mặc vừa cứ nhất quyết thử, rõ ràng là tự làm khó mình.
Người còn lại thì lấy tấm thẻ năm triệu ra tỏ vẻ mình là người giàu có.
Trong lòng cô nghĩ Giang Hải bị thần kinh sao, đây là khu thương hiệu quốc tế, năm triệu mua gì? Có lẽ chỉ mua được cái áo trơn.
Dù một cái áo lỗi mốt cũng nằm giá hai mươi triệu rồi chứ đừng nói hàng mới ra mắt trên thị trường.
Hơn nữa, cái thẻ mua sắm này có bao nhiêu chứ.
“Quý khách, thẻ của anh không đủ tiền.
Nhân viên lịch sự nói.
Từ sau khi trung tâm thương mại này bị Cố Uyển Như mua lại, thái độ nhân viên được cô chấn chỉnh lại.
Giang Hải nhất thời đỏ mặt, xấu hổ lấy ra một chiếc thẻ nữa: “Lần này đủ rồi chứ?”
Cố Nhân đứng một bên liên tục cười nhạt: “Đúng là nghèo mạt rệp.
Giang Hải, anh mau chạy vào xó trốn đi, đứng đây thật mất mặt.”
Cô nhân viên khó xử, nhìn Giang Hải nở một nụ cười ái ngại.
Giang Hải ngập ngừng nói: “Chẳng sao cả, mua không nổi thì sao chứ? Tôi thấy có một số người cũng chẳng qua là con nghiện mua đồ, mặc bộ này bộ kia thực chất chỉ là nợ tín dụng.”
Thẻ đen kia của Ung Tiểu Ni không phải loại thẻ bình thường, ai biết tự nhiên hiểu giá trị lên tới vài tỷ.
Ung Tiểu Ni bị chọc tức, Giang Hải lại đổ thêm dầu vào lửa: “Dù sao bạn gái tôi xinh đẹp, mặc gì cũng đều giống như mặc đồ hiệu hết.”
Cố Nhân trừng mắt: “Giang Hải, anh thật vô liêm sỉ.”
Nếu như đánh lại được Giang Hải, Cố Nhân đã không do dự mà ra tay rồi.
Thật là tức chết, rõ ràng là đồ kiến hôi.
Giang Hải chỉ mới trợn mắt, Cố Nhân đã câm miệng lại, anh ta ý thức được Giang Hải nói đánh là sẽ đánh.
Vừa mới gặp nhau, Cố Nhân nói vài câu giống như sỉ nhục thì Giang Hải sẽ không ngại tặng anh ta một cái tát.
“Tiểu Ni, chúng ta đừng chấp loại người kiến thức tầm thường đó, cứ coi như trên thế giới này không có thằng nghèo hèn đó là được.”
Giang Hải nắm lấy tay Cố Uyển Như, hôn nhẹ nhàng tình cảm nói: “Vợ, anh cảm thấy em mặc sẽ rất đẹp… hừm dáng người này của em… đúng là tuyệt hảo, ai béo mập đứng cạnh em e rằng sẽ không sống nổi mất.”
Béo mập, tự nhiên là nói Ung Tiểu Ni.
Ung Tiểu Ni tức giận, chỉ vào mặt Giang Hải: "Anh đợi đấy.”
“Giang Hải…”Cố Nhân tức giận hét lên.
“Sao thế? Cố thiếu gọi tôi có việc gì?” Giang Hải cười cợt.
Sắc mặt nghiêm túc lấy thẻ ra: “Phục vụ, tôi muốn bộ trên tay anh ta.”
Ung Tiểu Ni lại lấy thẻ đen ra: “Không cần gói nữa, tôi lấy chiếc này.”
Giang Hải lại lên giọng, chỉ vào một bộ khác: “Vợ, chúng ta lấy cùng một bộ này nhé."
“Đồ có đẹp cần tìm người hợp với nó.”
Ung Tiểu Ni đứng sựng lại, nét mặt co rúm: “Phục vụ, lấy cho tôi mẫu này, kia tôi lấy hết, không chỉ một chiếc mà các size luôn.”
Giang Hải đợi câu nói này, hai tay chống nạnh tỏ vẻ bất bình đứng bên cạnh đợi cô ta thanh toán.
Tiếp đó, Cố Nhân đi đến đâu Giang Hải kéo theo Cố Uyển Như đi đến đó.
Vô sỉ?
Giang Hải cũng chỉ là vì muốn tăng doanh thu cho trung tâm thương mại nhà mình.
Cuối cùng, Ung Tiểu Ni không nhịn được phát điên tát Cố Nhân một cái bạt tai.
“Đồ phế vật, anh không nhìn thấy tôi đang bị người ta bắt nạt sao?”
Đây đâu phải là đi mua sắm, rõ ràng là mua bực tức vào người.
Ung Tiểu Ni không tức mới lạ, lúc đầu đâu phải Giang Hải chọc tức Cố Nhân, do Cố Nhân cố tình khơi mào đấy, cuối cùng không làm được gì lại tự mình gậy ông đập lưng ông.
Cố Nhân cố cười trừ, luôn miệng gọi “Em yêu, anh xin lỗi…”
Nếu như không phải vì gia thế và tiền của nhà Ung Tiểu Ni, Cố Nhân làm sao để bản thân thiệt thòi ở bên người có thân hình như khủng long kia chứ.
Mỗi lần đều phải uống thuốc, Cố Nhân cần nhanh chóng kết hôn thực hiện kế hoạch, tiếp tục như vậy bản thân sẽ thành phế nhân mất.
Giang Hải đứng một bên theo dõi, ngư ông đắc lợi.
Ung Tiểu Ni lạnh lùng nói: “Giang Hải, anh sẽ trả giá.”
Nói xong, Ung Tiểu Ni quay người bỏ đi.
Cố Nhân mau chóng chạy theo sau.
Giang Hải nói với theo: “Cố thiếu, vội đi vậy sao? Không ở lại chơi thêm chút nữa à?
“À, quên nói với anh, trung tâm thương mại thành phố Giang Tư giờ là sản nghiệp của tập đoàn Uyển Như.
Hai người tiêu mỗi một xu đều vào túi tiền của Uyển Như đó.
Đều là sản nghiệp chúng tôi, sau này thường xuyên lui tới nhé.”
Cố Nhân sững sờ, tức xém chút nữa ngất đi.
Cố Uyển Như, tập đoàn Uyển Như ư? Cái tên kia chẳng lẽ còn chưa rõ hay sao?
Nếu như Giang Hải nói là thật, vậy thì chắc chắn anh ta bị chơi sỏ rồi.
Cố Uyển Như thành lập tập đoàn công ty từ khi nào? Hơn nữa còn có thể thu mua cả trung tâm thương mại.
Cố Nhân cắn chặt răng, thề độc nhất định phải để Giang Hải chết không có đất chôn.
Cho đến khi không thể nhìn rõ hình bóng bọn họ, Giang Hải mới bình thường lại.
“Vợ, chúng ta đã kiếm được bao nhiêu?”
Cố Uyển Như cười lớn: “Kiếm được bao nhiêu không quan trọng, em muốn nhìn cái vẻ mặt kênh kiệu đó của Cố Nhân.”
Cổ họng của Cố Nhân như nghẹn phải cục đá, nuốt không được mà nhổ cũng không ra, trước khi đi còn bị đâm một nhát đau điếng.
Giang Hải chơi ác như vậy với Cố Nhân chẳng qua muốn làm vợ cười thôi.
Nghe nói “khủng long chúa” bên cạnh Cố Nhân đã tiêu một số tiền lớn, Cố Vân Lệ rất vui vẻ.
Cả nhà ở lại khu mua sắm hơn nửa ngày, Lôi Nhân Hào mua một đống quần áo, Cố Vân Lệ tất nhiên cũng mua không ít quần áo, giày dép, mũ khăn, đồ trang điểm.
Đến Cố Uyển Như cũng mua rất nhiều, đầy cả xe hàng.
Để người giao hàng về nhà, cả nhà họ lại ăn một bữa tại khu ăn uống của trung tâm sau đó mới thoải mái quay về.
Sờ vào chiếc đồng hồ đeo tay mới, Cố Vân Lệ không nỡ.
Đúng là mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thấy thuận mắt.
“Làm sao lại quên mất chứ?” Cố Vân Lệ giật mình sực nhớ ra.
“Làm sao vậy mẹ?” Giang Hải nhìn qua kính chiếu hậu.
Cố Vân Lệ thở dài: “Chưa mua gì cho con cả.”
Giang Hải trong lòng tràn đầy ấm áp, cảm giác được người khác quan tâm thật sự rất tốt.
Cố Vân Lệ nói với Cố Uyển Như: “Uyển Như, việc này giao cho con đó, không cần biết ngày mai con có bận thế nào cũng phải mua cho Giang tiểu tử vài bộ quần áo, mẹ thấy nó toàn mặc đi mặc lại mấy bộ này.”
Giang Hải thật sự không có yêu cầu gì, chỉ cần thoải mái là được.
Giang Hải đã là Đế vương, dù mặc thế nào thì người người vẫn tôn sung anh.
Về đến nhà, tắm rửa xong đi nằm.
Cố Uyển Như nhìn Giang Hải: “Nói cho anh biết một chuyện nhé?”
“Ừm?”
“Cậu hai xuất huyết não nằm viện rồi.” Cố Uyển Như thở dài: “Hôm nay chúng ta chọc tức Cố Nhân như vậy, liệu có…”
“Ác hay tàn nhẫn? Giang Hải cười, vợ ngốc này, đang nghĩ gì vậy, chẳng lẽ cô đã quên khi xưa những người đó đối xử với cô ấy như thế nào sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...