Chàng Rể Kỳ Quái


Mà, ông già ở bên cạnh lại dựa sát vào một cô gái trẻ dáng người thướt tha, rất xinh đẹp.
Cuối đường có ánh đèn xe chiếu tới, xuyên qua tán cây để lại những vệt loang lổ.
Bốn chiếc xe cùng đỗ trước cửa của quán nướng đó.
Ông già nhìn qua tấm kính thủy tinh, đánh giá từng người đang xuống xe.
“Lão Quảng, sao vậy, mấy người này có vấn đề gì à?”
Ông già được gọi là Lão Quảng đó ôm chặt eo nhỏ của cô gái trẻ kia.
“Đương nhiên là không bình thường rồi, tất cả bọn họ đều là võ giả!”
“Vậy chúng ta có cần tới đó xem sao không?”
Lão Quảng cười nham hiểm, kéo cô gái kia vào trong lòng: “Tiểu yêu tinh, em có muốn đi quyến rũ đàn ông không?”
“Đáng ghét, em chỉ muốn quyến rũ anh thôi…..” Cô gái nói ra câu đó, cả người đều mềm nhũn, rồi vẽ vòng tròn trên ngực Lão Quảng: “Ông già háo sắc, chẳng lẽ, anh muốn làm ở đây......!thôi......!Không cần cởi......!chỉ cần kéo váy lên là được rồi......”
Thất Hồn tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, không chớp mắt nhìn quanh, rồi lại ngay lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bọn Hạ Phi biết Thất Hồn kiêu ngạo, lãnh đạm, nên cũng không để ý tới anh, mà chỉ nhận lấy sự tiếp đãi của ông chủ và gọi món ăn.
Cái bàn rất nhỏ, bởi vì là ven đường, nên cũng khá bụi bặm, họ từ trên xe xuống ngồi đầy 4 bàn.
“Ông chủ......!nướng cho 10 quả thận đi………”
“Chỉ vậy thôi sao?” Ông chủ là người trung niên, bộ dạng lấm la lấm lét, lúc Hạ Phi gọi món thì ông ta để ý đến chiếc vali đặt bên cạnh anh ta.
“Loảng xoảng......”
Bên kia có một kẻ “không cẩn thận” đá vào chiếc vali làm nó ngã lăn ra.
Có tiếng rầm phát ra như tiếng va đập của cái gì đó.
“Mày mù à? Làm vỡ đồ của tao mày có đền được không?”
Hạ Phi mắng một câu, ngay lập tức mở hé vali ra để kiểm tra, rồi yên tâm thở phào, rồi lại liếc mắt lườm tên kia.
“Còn lóng nga lóng ngóng nữa thì ông sẽ lột da mày.”
Tất cả những chuyện này đều đã bị ông chủ quán chú ý đến, lúc chiếc vali kia được hé ra, ông ta đã nhanh mắt thấy được cái gì đó sáng vàng rực rỡ.
Lúc gọi đồ ăn xong ông chủ cười nói: “Quý khách chờ một lát, đồ ăn sẽ lập tức được mang ra ạ.”
Ông chủ chậm chậm chạy vào căn phòng phía sau, nháy mắt đã đi qua căn phòng phía sau chạy về phía vườn trái cây.
Lúc này, cô gái và ông già ở vườn trái cây đã mây mưa xong, da dẻ trắng muốt của cô gái lộ ra ngoài không khí, váy áo không chỉnh tề.
“Anh Quảng, xong rồi à.”
Ông già cụp mắt liếc nhìn cô gái trẻ.
“Vợ à, có vẻ lần này, em phải ra tay rồi.”

Cô gái trẻ khinh thường nhìn ông già, hất tay ông ta ra.
“Cút, cút, cút!”
Ông chủ tức giận quay người đi, ông ta không thể chịu được mà nhìn hai cái người dâm đãng này.
Lúc này, lão Quảng đột nhiên hỏi: “Nhiều không?”
“Một vali vàng!”
“Nhiều như vậy sao?” Tiếng thở dốc của Lão Quảng dần trở nên ồ ồ, lão ta bắt đầu cười một cách âm hiểm.
“Hàng này, tao nhận.

Mang đồ ăn lên cho bọn chúng.”
Ông ta liếc nhìn cô gái trẻ, liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, xoay người chuẩn bị đi.
Cô gái trẻ kia lại làm nũng: “Anh Quảng, lần cướp hàng này liệu có thể xảy ra chuyện không? Thôi mà, cái tay, đừng có mà sờ mó linh tinh.”
“Đợi tới lúc......!mấy tên đó đã hôn mê, thì chỉ còn là mấy con chó chết thôi.”
Lão Quảng mệt mỏi thở hổn hển, trầm giọng.
Mà cô gái trẻ kia lại như cây cỏ vừa được tưới nước từ lão Quảng, nên càng tỏa ra vẻ mê người.
Không bao lâu sau, đám lái xe hò hét ồn ào cũng rời đi.
Vốn quán nướng đang ồn ào lại trở nên vắng vẻ.
Loại quán ăn ven đường chính là như vậy, công việc kinh doanh đều phải nhờ ý trời.
“Quý khách , thịt nướng của các anh đây ạ!”
Cô gái trẻ uốn éo vòng eo nổi bật của mình, đặt khay thịt lên bàn, đôi mắt cô ta quyến rũ nhìn trộm Hạ Phi.
“Ôi, còn trẻ như vậy mà đã đi làm kiếm tiền rồi sao? Không biết, một đêm bao nhiêu tiền nhỉ?”
Bên cạnh Hạ Phi là một thanh niên cà lơ phất phơ liếc nhìn cô gái trẻ điện nước đầy đủ nên mới trêu chọc.
“Quý khách, quán của chúng tôi làm làm ăn đàng hoàng, anh nghĩ gì vậy chứ? Để chồng tôi nghe được anh ấy sẽ đánh gãy chân anh đấy.”
Giọng nói cô ta nũng nịu, cười mắng, nhưng ánh mắt lại vô cùng quyến rũ.
“Cô em à, anh cũng có bảo cô là kinh doanh da thịt đâu mà chưa gì cô đã tức giận rồi.”
Một tên khác cười xấu xa: “Mày cẩn thận, bà chủ đang đòi đánh gãy cái chân thứ ba của mày đây.”
“Ha ha......”
Mấy người cười vang.
Hạ Phi liếm môi nói: “Cái chân thứ ba của anh đây đánh không gãy được, chỉ có thể bị cắn đứt.”
“Ha ha......”

Không khí trong quán rất vui vẻ, nhưng, sắc mặt của Thất Hồn vẫn rất bình tĩnh, thậm chí là hơi âm trầm.
“Chồng cô? Là chủ quán sao?”
Thất Hồn đưa mắt nhìn về phía bếp nướng, chỗ đó có 1 ông chủ trung niên và một người thanh niên đang loay hoay trong bếp.
“Ừm, chồng tôi còn khỏe mạnh hơn cả mấy anh đấy, hứ!”
Thất Hồn không nói gì, hờ hững nhìn thịt nướng ở trên bàn.
Số thịt đó vẫn còn để ở trên bàn, chẳng ai động đến, đám người Hạ Phi đi vào quán ăn này là muốn trêu chọc bà chủ, chứ cũng chẳng phải là vì thịt nướng.
“Đây là thịt gì?” Hạ Phi hỏi.
“Anh muốn ăn thịt gì?”
“Tôi muốn ăn thịt cô.” Hạ Phi cười xấu xa, từ từ đứng lên, vươn tay ra nâng cằm của cô gái trẻ.
Da cô ta nõn nà, trắng lóa mắt, một quán ăn lề đường mà lại có một cô gái đẹp như vậy, cũng có thể được coi là quán nướng Tây Thi.
Nhưng đồng tử của Hạ Phi lại hơi co lại, có một chút châm biếm.
Cho nên cô gái này chắc chắn cũng không đơn giản.
Muốn biết tuổi tác và độ lão hóa của một cô gái thì chỉ cần nhìn vào cổ, bởi vì mọi người hay coi thường việc chăm sóc phần da cổ của mình dù là nam hay nữ.
Làn da trên cổ của cô gái trẻ này rất nhão và còn có nếp nhăn.
Tuy nhìn cô ta có gương mặt búp bê, nhưng thật ra cô ta cũng phải tầm 45 tuổi rồi.
Trong lòng anh ta cảm thấy thật ghê tởm.
Cô ta đã uống chất bảo quản để sống sao?
Nhưng nếu cô ta đã muốn diễn kịch, thì Hạ Phi cũng sẽ diễn với cô ta.
Hạ Phi nắm lấy tay cô gái trẻ đó, kéo cô ta ngồi xuống.

“Ngồi ăn cùng anh nào.”
“Ấy ấy, quý khách, tôi không thể làm như vậy được, các anh cứ ăn với nhau đi.”
Cô ta cười quyến rũ, muốn đẩy Hạ Phi ra.
Nhưng nụ cười trên mặt Hạ Phi dần cứng lại, đưa tay ra giữ chặt lấy yết hầu của cô ta, giọng nói lạnh như băng.
“Tao bảo ăn thì mày ăn đi, đừng có không biết điều.”
Sắc mặt cô gái trẻ bắt đầu thay đổi, cười một cách miễn cưỡng, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Hạ Phi.
Lúc này, ông chủ quán bê đến một đĩa thịt nướng khác, xoay người, quát lớn: “Sao dám ngồi ở đây, nhanh vào trong giúp tay đi.”
“Vâng......”

Cô gái trẻ bối rối đứng dậy, nhưng tay của Hạ Phi lại túm chặt váy của cô ta.
“Ui chao, váy của cô em cũng mát mẻ qua nha, không biết bên trong có cảnh xuân gì ha, hay là…… cho mấy anh em tôi xem một tý?”
“Ha ha......”
“Quý khách, anh có ý gì chứ?” Ông chủ giận tái mặt.
“Cô ấy là con gái hay vợ ông vậy?” Hạ Phi lạnh giọng hỏi.
“Là vợ tôi!”
“Cho tôi mượn dùng được không?”
Lời này của anh ta đúng là rất vô sỉ.

Đứng trước mặt chồng người ta mà lại trêu chọc vợ người ta, thì làm gì có người đàn ông nào chịu được.
Đương nhiên ông chồng sẽ liều mạng rồi.
Nhưng ông chủ quán chỉ tức giận thôi, mà không hề có ý định ra tay.
Giống như ông ta đã bị Hạ Phi dọa cho sợ cứng người.
“Quý khách......” Cô gái trẻ đỏ mặt nũng nịu nói: “Các anh cứ ăn trước đi, đợi tới khi các anh ăn no rồi, chúng ta lại nói chuyện được không?”
Nói xong, cô ta còn nháy mắt mấy cái với Hạ Phi.
Đôi mắt nhỏ nhắn kia như biết câu hồn vậy.
Hạ Phi thờ ơ, tiện tay gắp hai miếng thịt.
“Ăn đi!”
“Nếu như cô ăn, rồi uống với anh em tôi mấy chén, thì tôi sẽ để cô đi làm việc, được không?”
Nhìn miếng thịt đang được đưa đến miệng mình, cô gái có vẻ bối rối.
Anh sao ta có thể không biết trong thịt này đã tẩm thuốc mê, chỉ cần bọn Hạ Phi ăn một miếng thôi thì sẽ ngay lập tức hôn mê.
Hạ Phi bắt cô ta ăn, nếu cô ta không ăn thì chuyện chắc chắn là không thành.
Hạ Phi rất hống hách chẳng coi cái quán nhỏ này ra gì.
Thứ quan trọng nhất là cái vali thì không bị ảnh hưởng gì.
Nếu như cô ta ăn thì cô chết chắc rồi, loại thuốc mê này hiệu quả rất nhanh, chỉ ăn một miếng thôi thì sẽ ngủ cả ngày, nếu như bị Hạ Phi ép ăn mấy miếng, thì cô ta sẽ bị trúng độc chết mất.
“Sao vậy? Tôi mời cô ăn mà cô không nể mặt sao?”
“Có vẻ cô muốn ‘được’ mấy anh em của tôi đánh nhỉ.”
“Ăn đi!”
Anh ta tóm chặt lấy cằm cô gái trẻ bắt cô ta phải há miệng ra.
Anh ta cứng rắn nhét mấy miếng thịt vào miệng cô gái trẻ.
Hạ Phi buông tay ra, cô gái trẻ ngay lập tức ngồi xổm xuống đất bắt đầu nôn mửa.
“Anh kia, chúng ta đều là người trong giang hồ, sao phải làm khó nhau thế?”
Cửa mở ra, lão Quảng chậm rãi đi ra, hai mắt hơi nheo lại, mắt lóe lên tia nguy hiểm.

Lúc này Thất Hồn từ đầu đến giờ vẫn không nói chuyện đã chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lão Quảng.
Hạ Phi cười xấu xa.
“Mặt mũi của mày đáng giá à?”
“Chẳng lẽ da mặt càng dày thì càng đáng giá à?”
Lão Quảng cũng không tức giận, từng bước đi tới, sau đó lại ngồi trước mặt Thất Hồn.
“Cậu đây nhìn có vẻ không phải là người đơn giản.”
Thất Hồn hừ nhẹ nói: “Làm nhanh lên, xong rồi đi.”
Hạ Phi lật tay túm lấy tóc ở gáy của cô gái trẻ.
“Phong thủy chỗ này cũng được đấy, hay cô cứ ở đây mãi mãi đi.”
Vừa dứt lời, Hạ Phi đã túm lấy áo cô ta, xé rách, sau đó cảm khái.
“Ngực cũng to đấy.”
“Xem ra mấy người nhất định muốn gây sự ở chỗ của tôi?”
Hạ Phi vẫn mỉm cười: “Tao cũng có nói tao tới không phải là để làm loạn đâu.”
Sắc mặt của lão Quảng đen sì, nhưng sau đó lại bật cười.
“Đã lâu rồi tôi mới gặp người trẻ tuổi nào mà kiêu ngạo như vậy.

Với tính khí này thì các cậu sẽ phải trả cái giá lớn đấy.”
“Tuổi trẻ kiêu ngạo?” Hạ Phi giả vờ cười: “Không kiêu ngạo thì sao còn là tuổi trẻ nữa? Bây giờ ông thử kiêu ngạo cho tôi xem xem.”
“Anh em đâu, lên!”
Vẫy tay một cái, mấy người đằng sau liến đi lên.
“Xiu......”
“Xiu......”
Cổ tay Lão Quảng rung lên, đột nhiên xuất hiện mấy cái kim châm, bắn ra.
Mọi người ngay lập tức tránh đi, Hạ Phi kéo cô gái trẻ kia làm bia đỡ đạn.
Chỉ có Thất Hồn là thờ ơ, nhặt 1 chiếc đũa nên, “bụp” một tiếng giòn giã vang lên, kim châm suýt nữa thì xuyên qua.
“Cao thủ!”
“Là cao thủ!”
Hạ Phi khàn giọng hét lên một tiếng, mọi người ngay lập tức cảnh giác kĩ.
Hai chữ ấy cũng cùng lúc xuất hiện ở trong lòng Lão Quảng.
Người ngồi ở ghế kia, một câu cũng chưa nói nhưng lại có thể đỡ kim châm chỉ với một chiếc đũa.
“Cao thủ!”
“Cao thủ rất mạnh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui