“Anh Giang, xin anh cứ sai bảo!”
Rất nhanh sau đó Cừu Tứ đã nhắn tin lại cho Giang Hải.
Nhưng một lúc lâu sau Giang Hải cũng không nhắn lại gì.
Lúc này, Giang Hải đang nhíu mày tính toán, làm như thế nào mới có thể khiến cho nhà họ Tả phải khó chịu nhất.
Trước mặt Giang Hải là một tấm bản đồ, bản đồ của tỉnh Thanh Thiền.
Trên bản đồ có đánh rất nhiều dấu to dấu nhỏ khác nhau, tất cả chỗ đó đều là sản nghiệp của nhà họ Tả.
Ngón tay anh gõ nhẹ, nhìn vào một chỗ.
“Vậy cứ bắt đầu từ chỗ này đi.”
Trên bản đồ là một vị trí không thu hút lắm, nhưng nó lại là nơi rất quan trọng với nhà họ Tả.
Nhìn ra phía ngoài cửa sổ, khóe miệng của Giang Hải chậm rãi cong lên: “Bóng đêm, đại diện cho sự chết chóc.”
Giang Hải từ trước đến này đều không phải người tuân thủ quy tắc, cũng không phải là người sẽ làm việc giống như người bình thường.
Nhưng trong lòng anh luôn có một thước đo của riêng mình.
Đối với người làm việc thiện thì Giang Hải giống như phật sống.
Còn đối với kẻ ác thì Giang Hải lại giống như ác ma.
Chuyện xấu mà nhà họ Tả làm mấy năm nay thật sự rất nhiều, cũng đã đến lúc họ phải trả giá rồi.
Trong nước thì làm việc ác.
Ngoài nước thì cấu kết với bọn ngoại quốc.
Mỗi chuyện đó đều là những tội đáng bị diệt tộc.
…..
Ở Thành phố Giang Tư, tại nhà tang lễ.
Giang Hải mặc một bộ đồ đen, sắc mặt trầm xuống, anh sẽ tự mình xử lý lễ truy điệu.
Lúc rời đi Cố Uyển Như còn rất đau lòng: “Những người đó thật đáng ghét.
Bọn họ chỉ là những người bảo vệ thôi mà.”
“Chồng ơi, hay là em đi với anh nhé.”
Giang Hải chậm rãi lắc đầu, đến giờ vẫn không hề có tung tích gì của Nhất Thôn, Giang Hải cũng không biết rõ, lúc anh ta đã rời khỏi Thành phố Giang Tư, hay vẫn còn lẩn trốn ở đây.
Sự an toàn của Cố Uyển Như phải được đảm bảo.
Tổng bộ của tập đoàn Uyển Như hiện giờ như một tường thành đồng vách sắt.
Cố Uyển Như đứng ở trước mặt Giang Hải, cài lên ngực anh một bông hoa trắng.
“Em không sợ, anh đừng lo lắng cho em.”
Giang Hải hiểu nỗi lo của Cố Uyển Như, cô lo cho sự an toàn của anh.
Nhưng cô không biết ở Phương Đông này, những kẻ có thể uy hiếp đến tính mạng của Đế Vương, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Có người nhằm vào tập đoàn Uyển Như, thậm chí còn ra tay với nhân viên bảo vệ của tập đoàn Uyển Như, như vậy chứng tỏ Cố Uyển Như đang bị những kẻ khác nhằm vào.
“Em yên tâm đi, người có thể đả thương anh còn chưa sinh ra đâu.”
Anh lên xe, đi tới nhà tang lễ.
Giang Hải xuống xe, ánh mắt lạnh lùng.
Hai bên đường người đứng rất đông.
Tất cả mọi người đều rất đau buồn, phẫn nộ.
Trên tay mỗi người đều cầm một bông hồng trắng.
Trong lễ đường đặt 2 tấm di ảnh ở chính giữa, khuôn mặt của hai người đó cười ngây ngô.
Nhưng, Giang Hải cảm nhận được trong nụ cười của họ tràn đầy oan uổng.
Đến tận lúc chết, họ cũng không biết lý do vì sao.
Người giết họ là ai.
Những người anh em đã từng cùng nhau luyện tập, nét mặt bi thương, nọn bọn họ cũng rất đau lòng.
Vì người rời đi chính là anh em của họ mà.
Giang Hải đi lên, cúi đầu đặt hoa.
Ở bên cạnh là người nhà của hai người bị hại, họ cũng rất đau lòng, nước mắt rơi đầy mặt.
Cha mẹ họ đã đầu hai thứ tóc, vậy mà chỉ trong một đêm họ như già đi mấy tuổi.
Có một người phụ nữ còn đang bế một đứa trẻ.
“Vô cùng xin lỗi.”
Giang Hải lại cúi đầu thật lòng xin lỗi.
“Tôi đã không bảo vệ tốt cho bọn họ.”
Nếu họ chết ở trên đường tấn công thì Giang Hải không có lời nào để nói.
Nhưng hai người này lại chết do bị ám sát.
Mà nguyên nhân lại là do chủ quan.
Cũng may là Nhất Thôn có tính đa nghi, nên hành động khá cẩn thận.
Nếu không có lẽ cả đội được cử đi vào ngày đó, chỉ sợ là không còn đường về.
Một vài người già chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt hơi dại ra, nhìn Giang Hải, nước mắt từ từ chảy xuống.
Mất đi thân nhân nên giọng của họ cũng lạc đi.
“Con tôi......”
Sau đó lại khóc nấc lên, những người khác cũng bắt đầu khóc, lúc này trong lễ đường tiếng khóc ngày càng to hơn.
“Tôi sẽ báo thù cho họ......”
Đây là lời hứa của Giang Hải, Đế Vương sẽ không dễ dàng thốt ra lời hứa, nhưng một khi đã hứa thì nhất định sẽ làm được.
Anh từ trong lễ đường đi ra, vẻ mặt Tần Hiên bình tĩnh đi tới.
“Điều tra ra chưa?”
“Tên kia đã chạy rồi, chắc đã trở lại Thanh Thiền.”
“Anh Giang......”
Tần Hiên muốn nói lại thôi.
Giang Hải hiểu, Tần Hiên muốn nói chủ động phái người đến Thanh Thiền báo thù.
“Báo thù, phải từ từ.”
Giang Hải cười lạnh như băng.
Lúc này, anh hoàn toàn có thể triệu tập mọi người, trực tiếp mang người đến Thanh Thiền để giết tất cả người của nhà họ Tả.
Nhưng Giang Hải lại không làm như vậy, anh phải từ từ khiến cho nhà họ Tả tan đàn xẻ nghé.
Giang Hải giở bản đồ ra nhẹ giọng nói: “Anh cho người đến nơi này......!chỉ giết những người họ Tả.”
Mấy tên chó săn này của nhà họ Tả, Giang Hải hoàn toàn chẳng coi ra gì.
Thầy bại thì tớ cụp đuôi, đám lâu la này không đáng để anh phí tâm sức.
“Vâng!”
Hai mắt của Tần Hiên sáng lên, mạnh mẽ gật đầu.
“Ai muốn đi, thì theo tôi.”
Lúc này, Giang Hải chậm rãi lắc đầu: “Anh cũng đừng đi.”
“Anh ở lại Thành phố Giang Tư sắp xếp tốt mấy công việc an ninh.”
Lúc này, nhà họ Tả chắc chắn sẽ không hành động một cách ngu ngốc, nhưng Giang Hải vẫn là hơi lo lắng, tốt nhất là phải làm thật tốt, không để cho nhà họ Tả có cơ hội có thể xuống tay.
“Anh Giang......”
“Anh đi cũng không có tác dụng gì đâu.
Nhưng Thành phố Giang Tư lại không thể thiếu anh được.”
Tần Hiên không đủ mạnh.
Dù có đích thân mang người đi Thanh Thiền, cũng chỉ là đứng xem mà thôi.
Tần Hiên chỉ có thể gật đầu.
------------------
Cách bờ biển không xa ở Thanh Thiền, có một khu công nghiệp bỏ hoang.
Nhà xưởng rách nát, vô cùng tiêu điều.
Nơi này đã từng rất phồn hoa, đáng tiếc, đó chỉ là cảnh ngày xưa mà thôi.
Cừu Tứ mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, đội một cái mũ che khuất nửa mặt, cúi đầu, bước đi trên con đường lầy lội hướng về phía nhà xưởng.
Đêm đã muộn.
Ánh trăng dấu mình sau những đám mây, ánh sáng loang lổ, lộ ra sát khí.
Anh ta ngẩng đầu, cũng không nhìn được ánh sáng.
Cừu Tứ chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào dấu vết bánh xe trên mặt đất, khóe miệng Cừu Tứ lộ ra vẻ cay nghiệt.,
Anh ta châm 3 điếu thuốc, rút ra 2 điếu cắm trực tiếp xuống vũng bùn.
“Để tao dâng hương trước cho chúng mày.”
Anh ta trèo tường vào, đạp lên lá khô phát ra tiếng xào xạc.
“Ai?”
Một tiếng nói lạnh tanh phát ra, cùng lúc đó trong bóng tối có một luồng sáng chiếu tới.
Cừu Tứ ngẩng đầu lấy tay chặn ánh đèn pin, đôi mắt đột nhiên bị ánh sáng kích thích khiến cho anh ta không thể nhìn thấy gì.
“Sứ giả!”
“Tao không quan tâm mày là ai, cút ngay cho tao.”
Người kia rọi đèn pin đánh giá Cừu Tứ từ trên xuống dưới.
Cừu Tứ thờ ơ, nhìn theo ánh sáng của ngọn đèn.
“Mày hình như không nghe thấy tao nói gì thì phải, tao bảo tao là….
sứ giả!”
“Sứ giả gì? Tao bảo mày cút mà con mẹ mày vẫn......”
Giọng nói dần nhỏ xuống.
“Lạch cạch......”
Tiếng đèn pin rơi xuống đất, phát ra âm thanh thanh thúy.
Một thi thể ngã rầm xuống đất, chỗ yết hầu bị cắm một nhánh cây.
“Tao nói tao là sứ giả, sứ giả đòi mạng!”
Anh ta nhặt lên đèn pin lên nhìn về phía cánh cửa khép hờ kia.
Anh ta bước đi rất nhẹ, Cừu Tứ tiêu sái chầm chậm bước.
Anh ta là cổ võ giả, nên khi phải đối mặt với mấy tên nhãi này, anh ta giống như thần chết vậy.
Nhà xưởng này đã rất lâu rồi không được tu sửa nên bụi bặm bám đầy, chỉ có một con đường được tạo ra quanh co uốn khúc.
Nơi này rõ ràng là rất thường xuyên có người ra vào, hơn nữa, tần suất còn rất cao.
Vẫn còn dấu chân kéo đến tận góc tường, mà ở trong góc lại mở ra một cái cửa tối đen như mực.
Anh ta thong thả đi tới, ở ngay cửa đã nghe thấy tiếng người chúc rượu nhau.
Đến khi Cừu Tứ nhìn được ánh sáng, thì cả người chấn động.
Đây là một tầng hầm ngầm, không gian rất lớn, to bằng tầm 2 sân bóng rổ lớn, bốn phía đặt không ít thùng, ở chính giữa là 4 người đang ăn uống linh đình.
Trong góc phòng sâu nhất, trói 3 cô gái tóc tai bù xù toàn thân trần như nhộng.
“Súc sinh, đáng chết!”
Anh ta nghiến răng chửi thề.
Nhìn thấy những cô gái này, Cừu Tứ lại nghĩ đến em gái của mình.
Có lẽ, ở một khắc nào đó, Cừu Quyên cũng bị làm nhục ở Tả Thành như vậy.
Anh ta không thèm quan tâm đến mấy kẻ đang uống rượu, mà đi thẳng đến mấy cái thùng, giở một thùng ra.
Cừu Tứ lại bị dọa cho khiếp sợ.
Ở trong chiếc thùng này, toàn là bột trắng.
Anh ta xoay người đấm hai phát vào một chiếc thùng khác, thì lộ ra những tờ giấy báo bọc những đồ sứ.
Những đồ sứ này có giá trị tới mức nào Cừu Tứ cũng không biết, nhưng trong chiếc thùng này nhất định là cổ vật quốc gia.
Mỗi thùng này đều là do những kẻ tán tận lương tân, không cần tổ tiên đã bán đi.
Cừu Tứ bị người khác nhìn thấy.
“Vạn Tử, làm gì đấy?”
“To gan nhỉ? Đồ trong những cái thùng ấy mày nhất định không được động vào, nhìn cũng không được nhìn.”
Mấy tên nhóc trông giữ nơi này rất hiểu quy tắc, hoặc là rất sợ chết.
Nếu họ dám động vào mấy thứ này, thì người nhà họ Tả sẽ lột da họ.
“Sao mày không canh gác ở trên đó mà lại mò xuống đây làm gì?”
Một người nói: “Thằng này, chính là ngựa đực đầu thai đấy, nhất định là thấy nóng nên xuống đây để giải tỏa ấy mà.”
Mấy tên đó cười vang, tên vừa nói ra uống một hớp rượu, rồi quay đầu lại nhìn vào mấy người phụ nữ ở góc tường.
“Tranh thủ đi, để ông chủ biết ở trên không có ai canh trừng thì mày lại bị đánh đấy.”
“Ha ha, mấy người chúng mày cũng sướng đấy, được Vạn Tử chiều chuộng......!ha ha......”
Cừu Tứ thờ ơ, đi về phía trước vài bước, còn nhấc lên một cái thùng.
Trong đó có 1 ít đỉnh đồng hình thù kì dị.
“Không đúng!” Một người hô lên: “Nó không phải Vạn Tử.”
“Mày là ai?”
Mấy tên lâu la lập tức luống cuống, sau một trận hoảng hốt, thì bốn khẩu súng đã chĩa về phía Cừu Tứ, đôi tay cầm súng hơi run.
Sao một kẻ xa lại lại có thể lặng yên không một tiếng động đi vào nơi này?
Ở bên ngoài có Vạn Tử canh trừng mà, chẳng lẽ nó đang ngủ?
“Tao là ai à?”
Cừu Tứ nhấc tay lên, lấy mũ xuống.
Cừu Tứ cũng không nhớ bản thân mình là ai nữa.
Cừu Tứ?
Không, anh không phải Cừu Tứ, Cừu Tứ là tên của con chó mà nhà họ Tả nuôi, chúng đặt cái tên đó cho anh, giống như cách đặt tên cho Nhất Thôn, Vương Nhị, Lưu Tam vậy.
Bọn họ chỉ là những con chó mà nhà họ Tả nuôi, không xứng có được một cái tên tử tế.
Cừu Tứ vốn tên là Cừu Thiên Tứ!
“Tao là Cừu Thiên Tứ.”
Sau một hồi lầm bầm, lúc này, Cừu Tứ như đã tìm lại được chính mình, trong lòng cũng biết bản thân phải làm cái gì.
“Cừu......”
Tên đi đầu kinh ngạc.
“Anh Cừu......”
Đối với người nhà họ Tả, Cừu Tứ chỉ là một con chó.
Nhưng đối với bọn tay chân này, thì Cừu Tứ lại là một nhân vật lớn, người dưới một người trên vạn người.
Dù sao, Cừu Tứ cũng là một cổ võ giả, dùng thân phận võ giả để làm việc, nên mấy tên người thường như chúng không thể chọc nổi.
Thậm chí là nịnh bợ Cừu Tứ bọn chúng cũng không xứng.
Tên đi đầu đã từng có một lần được gặp qua Cừu Tứ, giờ phút này, tinh thần anh ta vô cùng hoảng hốt, khiếp sợ trong lòng, hoàn toàn không nghĩ ra, vì sao Cừu Tứ lại xuất hiện ở đây.
“Mày biết tao à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...