Nét mặt Rophi cứng lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Giang Hải nói là sự thật, người Lập Dị, từng không chỉ một lần hướng về mảnh đất Phương Đông.
Trong Tòa Thánh, trong thánh ngôn của người Lập Dị, có ghi lại một câu nói như vậy, nền văn minh của thiên hạ, có nguồn gốc từ Phương Đông.
Phía Bắc giáp vùng đất nghèo nàn, phía Tây dựa vào những ngọn núi ngăn cách, phía đông giáp biển, là một mảnh đất màu mỡ phì nhiêu.
Vô số những người truyền giáo tiến vào Phương Đông, từng có thời gian người Lập Dị tập hợp hơn một chục quốc gia để cướp bóc và chiếm đoạt của Phương Đông.
Thuận tay cầm lấy Máu của quang minh trên bàn.
Anh giơ nó lên nói: “Đây là quà tặng của Tòa Thánh, tôi sẽ nhận.
Đối với các khoản nợ của người Lập Dị, chúng ta rồi sẽ có một ngày xử lý nó.”
Nói xong, Giang Hải rời đi, dường như không thèm để ý lửa giận trong mắt của Rophi.
Nhìn bóng lưng Giang Hải, Rophi rất muốn lấy súng ra bắn chết Giang Hải.
Nhưng, ông ta không thể.
Trên đời này, chỉ có Giang Hải có phương pháp triệt để giải trừ lời nguyền của người Lập Dị.
Ở Thái Lan, bởi vì ma cà rồng tự ý hành động, mới gây ra một họa lớn.
Tất cả các thỏa thuận đạt được với Giang Hải đã sụp đổ.
Đứng bên ngoài cửa xe, Giang Hải ngẩng đầu, nghênh đón ánh mặt trời rực rỡ.
Chậm rãi quay đầu lại.
“Người Lập Dị muốn đi vùng đất Cannaan, cũng không khó.”
“Muốn lấy được Phúc Thự bản khắc đá, cũng không khó.”
“Ngoại trừ Cảnh Giới lúc trước đã nói ra, tôi còn muốn tiến vào Thần Miếu một lần.”
“Đây chính là bồi thường của người Lập Dị đối với tôi.”
Nghe vậy, nét mặt của Rophi vặn vẹo đầy quỷ dị.
Khuôn mặt dữ tợn, oán giận càng thêm sâu.
Thần Miếu, cũng không phải là một miếu thờ bình thường, nó truyền thừa tất cả bí mật trên đời này.
Truyền thuyết kể rằng Thần Miếu là nơi ở của thần linh, chỉ cần có đủ cơ duyên có thể giải quyết tất cả những bí ẩn chưa được giải quyết trên thế giới.
Nhưng Thần Miếu là thánh địa của Tòa Thánh, ngay cả người của Tòa Thánh cũng không thể tùy ý ra vào.
Mỗi một năm, chỉ có thể cho phép hai người vào.
Cho dù là Tòa Thánh, cũng tuyệt đối không cho phép Giang Hải tiến vào Thần Miếu.
Huống chi, yêu cầu của Giang Hải là đưa ra với người Lập Dị.
Đây quả thực chính là một yêu cầu không thể thực hiện.
“Anh Giang...”
Giang Hải đi xa, Rophi lúc này mới lên tiếng.
Chỉ nghe được, phía xa xa, Giang Hải đầu cũng không quay lại, chỉ để lại một câu.
“Có thể làm được thì liên lạc với tôi, nếu không, đừng để tôi nhìn thấy người Lập Dị.
Thấy một người, tôi sẽ giết một người.”
“Không tin, ông có thể ngẩng đầu nhìn, trời cao tha cho ai?"
Đế Vương đã mở miệng, tuyệt đối không có chuyện nói đùa.
Cho dù Giang Hải giết người Lập Dị, cũng sẽ không có bất kỳ hậu quả gì.
Không chỉ Giang Hải có thực lực rất mạnh, nhiều hơn là, trong tay của Giang Hải đang giữ vận mệnh của người Lập Dị.
Rophi tuyệt vọng quay người ngồi xuống, khuôn mặt già nua phủ đầy sự u ám.
Trong miệng nhẹ giọng thì thào cái gì đó, giọng nói già nua mà khàn khàn khiến người khác thấy khủng bố, càng giống như oan hồn vô biên đến từ địa ngục đang kiệt lực với tiếng kêu khàn.
Ngày hôm đó, Diệp Thụy Nguyệt uống Máu của quang minh.
Ăn cơm tối xong, quấn lấy Giang Hải, nằm trên mái nhà nhìn lên bầu trời đầy sao.
Trong những năm gần đây, với sự tiến bộ của khoa học và công nghệ, ánh đèn ngày càng mạnh mẽ, trong thành phố đã không thể nhìn thấy được các ngôi sao.
Nhưng ở đây, bầu trời đêm trong suốt, bầu trời đầy sao làm cho người ta không đành lòng chớp mắt.
Lần đầu tiên, Diệp Thụy Nguyệt nắm lấy tay Giang Hải.
Nhẹ nhàng nắm lấy.
Giang Hải vốn định cự tuyệt, Diệp Thụy Nguyệt lại căng thẳng, liều mạng nắm chặt.
Giang Hải trong lòng lay động, cũng mặc cho Diệp Thụy Nguyệt nắm chặt.
Lần này ra ngoài, cuộc hành trình có chút ly kỳ.
Nhưng cũng may, lấy được Máu của quang minh.
Một thời gian nữa sẽ trở về.
Lợi Long đã sắp xếp thuyền xong hết, ngày hôm sau rời eo biển Malacca, đến vùng phụ cận lên máy bay trở lại Phương Đông.
“Giang Hải...”
“Ừm?”
Tim của Giang Hải không yên, trong lòng nghĩ đến Cố Uyển Như.
Thành phố Giang Tư tuy rằng không tính là phồn hoa, càng không tính là phát triển.
Nhưng cũng khó có thể nhìn thấy loại cảnh đêm này.
“Anh nói xem trên trời, ngôi sao nào là sao Ngưu Lang? Sao Chức Nữ lại ở đâu?”
Giang Hải cười ha ha: “Tôi nào biết.”
“Trong lòng của cô có, vậy chính là có.
Cô nghĩ nó là ngôi sao nào thì chính là ngôi sao đó.”
Lời này không sai, cũng không ai nhất định phải quấn lấy vấn đề này.
“Vậy thì là ngôi sao đó là được rồi, thật sáng.” Diệp Thụy Nguyệt trong lòng nghĩ, giống như Giang Hải vậy, sáng đến chói mắt.
“Ngưu Lang?”
“Ừm!”
Thật ra Giang Hải căn bản không biết Diệp Thụy Nguyệt nói cái nào.
Nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Diệp Thụy Nguyệt, cảm nhận tình hình trong cơ thể của cô ta, Giang Hải thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Một căn phòng cao cấp sang trọng của khách sạn, chỉ cần là thứ có thể di chuyển, toàn bộ đều được thay thế bằng một cái mới.
Rophi tuyệt đối sẽ không dùng thứ người khác đã sử dụng, cho dù phía trên chỉ để lại một tí dấu vân tay, cũng sẽ làm cho ông ta cảm thấy ghê tởm.
Rophi cầm điện thoại, sắc mặt khó coi khác thường.
Ông ta liên lạc với người Lập Dị trước, và ngay sau đó ông lại liên lạc với Tòa Thánh.
Một đêm không ngủ.
Bầu trời đêm yên tĩnh, nhưng, tất cả mọi người không biết, trong đêm nay, đã xảy ra bao nhiêu sự kiện lớn.
Người Lập Dị và Tòa Thánh ngồi vào bàn để đàm phán.
Bởi vì có cùng lợi ích chung, tạm thời đạt thành liên minh.
Sáng sớm hôm sau, Giang Hải vừa chuẩn bị rời đi.
Lợi Long đã xông vào.
“Anh Giang...”
Muốn nói lại thôi, Lợi Long cũng biết, rất nhiều chuyện, không tiện để Diệp Thụy Nguyệt biết.
Trời mới biết Diệp Thụy Nguyệt là thân phận gì, có lẽ, chỉ là một trong những người phụ nữ của Đế Vương mà thôi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Bên ngoài có cái người ngày hôm qua lại tìm tới rồi.”
“Người nào?” Giang Hải không ngờ, đối phương sốt ruột như vậy.
Trong tay Giang Hải có Phúc Thự bản khắc đá, cái này, không chỉ người Lập Dị muốn có, Tòa Thánh cũng đang ở thế kiên quyết phải đạt được.
Còn nữa, vùng đất Cannaan...
Bọn họ suy đoán, trong tay Giang Hải, có lẽ còn có con át chủ bài.
Bởi vì Giang Hải là người thông minh.
Nếu như, Giang Hải đánh sạch bài trong tay, như vậy nghênh đón anh sẽ là sự trả thù trí mạng.
Người Lập Dị làm sao có thể cho phép một người ngoại tộc nắm giữ thứ quan trọng như vậy của họ.
Tòa Thánh cũng cho rằng, trong tay của Giang Hải, có lẽ còn có thánh vật khác.
Nhưng giờ phút này, vì lấy được thứ bọn họ muốn, cũng chỉ có thể tạm thời cúi đầu trước Giang Hải.
Trên thân Rophi mặc quần áo của giám mục, thái độ so với lúc trước không biết đã tốt hơn bao nhiêu lần.
“Anh Giang, người Lập Dị có ý nghĩ là chuyện quá khứ đừng nhắc lại.”
“Anh là bạn của người Lập Dị chúng tôi, chuyện trước đây sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa.”
Nghe vậy, Giang Hải khinh miệt cười khẩy, chậm rãi ngồi xuống, châm một điếu thuốc.
“Chuyện trước đây? Chúng ta còn có chuyện trước đây? Tại sao tôi không nhớ?”
“Con người tôi, không thích nói nhảm, điều kiện đã nói ra, cũng tuyệt đối sẽ không thu hồi.”
“Nhưng lần này, tôi phá lệ cũ.”
Nét mặt của Giang Hải mang theo nụ cười châm chọc.
“Vì vậy, trước tiên, tôi muốn hỏi cuộc nói chuyện giữa ông và tôi ngày hôm nay, ông đang đại diện cho ai?”
Thân phận của người trước mặt là nhân vật cao cấp của Tòa Thánh, nhưng trên thực tế, người trước mắt này lại là người Lập Dị.
Rophi rũ nhẹ mí mắt, khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Hôm nay lại tìm anh Giang nói chuyện, tôi không chỉ đại diện cho Tòa Thánh, mà còn đại diện cho người Lập Dị.”
Giang Hải sẽ không quan tâm giữa người Lập Dị và Tòa Thánh đã đạt được thỏa thuận gì, cái Giang Hải muốn, chỉ là kết quả, là kết quả có lợi cho mình.
Giang Hải bình tĩnh nói: “Thần dược, Phúc Thự bản khắc đá, vùng đất Canaan.”
“Ba thứ này, các người dự định dùng cái gì đổi.
Ông biết đấy, tôi là một người làm ăn, chỉ cần đưa ra giá cả hợp lý, không có gì thứ gì là tôi không thể bán.”
Tất cả các khúc dạo đầu đã kết thúc, tiếp theo là vở kịch đã đến khúc cao trào.
“Thần dược, Phúc Thự bản khắc đá, vùng đất Canaan.”
“Chúng tôi dùng Cảnh Giới, Thần Miếu, cùng với người con gái thánh khiết để trao đổi.”
“Cái này, cũng là điều kiện mà lúc trước chúng ta đã nói.”
Giang Hải cười nhạo, mang đậm ý châm chọc.
Vốn dĩ, với những điều kiện này, Giang Hải tuyệt đối có thể đồng ý.
Nhưng, người Lập Dị sử dụng các loại thủ đoạn, thậm chí còn làm cho Diệp Thụy Nguyệt nhiễm phải dòng máu tội ác.
Còn muốn theo giá cả lúc trước, muộn rồi.
“Nếu đã như vậy, làm ăn với Tòa Thánh và người Lập Dị, làm cho tôi cảm thấy rất không thú vị.”
Làm việc nghĩa không được chùn bước, Giang Hải xoay người trở về, không hề dây dưa.
Rophi sững sờ tại chỗ, tuy rằng đã sớm dự đoán, Giang Hải sẽ mở miệng đưa ra yêu cầu rất cao.
Lại không ngờ, quá trình nói chuyện, hoàn toàn trở thành là ông ta khom lưng khuỵu gối.
Sắc mặt của ông ta khó coi đến cực điểm, khóe miệng giật giật, gương mặt vặn vẹo.
Trong nháy mắt, giọng nói rất máy móc của Rophi lại vang lên từ phía sau.
“Anh Giang, người Lập Dị và Tòa Thánh, mang theo mười phần thành ý đến tìm anh để nói chuyện.
Làm ơn cho chúng tôi một cơ hội.”
“Chỉ cần anh có thể giúp chúng tôi, người Lập Dị và Tòa Thánh, sẽ cảm kích anh mãi mãi.”
“Ý nguyện của anh, chính là ý chỉ của thần linh.”
Đối với việc này, Giang Hải khịt mũi khó chịu, ý chỉ của thần linh, nghe có vẻ rất cao sang, quyền quý, đẳng cấp.
Không nói đến Giang Hải cũng không phải thần linh, coi như là thần linh thật sự, người Lập Dị cũng đã phản bội một lần rồi.
Chỉ một lần phản bội, người Lập Dị đã bị nguyền rủa qua nhiều thế hệ, gia tộc này, vĩnh viễn mất đi lòng trung thành.
Giang Hải đi nhanh, bước chân của anh cũng không bởi vì lời nói của Rophi mà có chút đình trệ.
“Mọi người đều biết việc người Lập Dị phản bội thần linh.
Ông coi tôi là một thằng ngốc à?”
Giờ khắc này, Giang Hải đột nhiên nghĩ đến, Lữ Bố thời Tam quốc, tay cầm phương thiên họa kích đâm cha nuôi.
Người Lập Dị, chính là loại này.
Khi bạn đang có ích, tôn sùng bạn làm chủ còn được.
Khi bạn vô dụng, không một dao đâm chết bạn, là coi như bạn mạng lớn rồi.
Thần linh đã ban cho họ tất cả mọi thứ, nhưng họ lại phản bội thần linh.
“Tiền, anh Giang muốn bao nhiêu tiền, chỉ cần anh nói ra một cái giá...”
Người Lập Dị kiểm soát nhiều quốc gia, thứ không thiếu nhất chính là tiền bạc.
Nói cách khác, đó chỉ là một đống giấy, muốn bao nhiều thì in bấy nhiêu.
Giang Hải mắt điếc tai ngơ, tiền, bao nhiêu thì được tính là nhiều, bao nhiêu thì được tính là ít.
Đối với tiền bạc, khái niệm của Giang Hải cũng không lớn, nếu có nhiều tiền như vậy, vẫn là vàng chân thực hơn một chút.
Có thể thấy được, thành ý của người Lập Dị cũng không tính là lớn.
“Người Lập Dị cùng với Tòa Thánh, trả lại năm mươi món bảo vật cho Phương Đông.”
Bước chân Giang Hải vẫn không có ý dừng lại, chỉ là khóe miệng, chậm rãi nhếch lên.
“Bảo vật? Nó có ích gì, có thể ăn được không?”
Giang Hải tuyệt đối không phải là người ôm truyền thừa không buông tay.
Công dụng lớn nhất của truyền thừa là làm cho các thế hệ tương lai có cuộc sống tốt hơn.
Những quốc bảo đó, chẳng qua chỉ là vật chết, cho dù muốn lấy về, Giang Hải cũng muốn bọn họ gậy ông đập lưng ông, đoạt trở về.
Giọng nói của Rophi đã có chút run rẩy, Giang Hải đang đi về phía trước hai bước, thì thoát khỏi tầm mắt của ông ta rồi.
“Anh Giang, anh quả thật muốn cùng nhau bị huỷ diệt?”
“Nếu như, không có người Lập Dị, thế giới này cũng sẽ không cần phải tồn tại.”
“Người Lập Dị, sẽ ở thời điểm cuối cùng, để cho cả thế giới bị hủy diệt, tuẫn táng cùng chúng tôi.”
Những lời này, đến tận cùng của đoạt tuyệt và đe dọa.
Giang Hải biết, đây tuyệt đối không phải là một câu nói khoác.
Người Lập Dị thực sự có thể làm được điều đó.
Nhưng, Rophi sai rồi, ông ta không uy hiếp được Giang Hải.
Đế Vương, không bao giờ chịu để người khác uy hiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...