Chàng Rể Kỳ Quái


Không có chuyến bay nào bay thẳng từ thành phố Hải Hà đến Thái Lan.

Nên Tống Kỳ Vân đã sử dụng mối quan hệ để bao một chiếc máy bay.
Trước khi đi, Tống Kỳ Vân vỗ nhẹ vào tay Diệp Thụy Nguyệt đầy ẩn ý sâu xa.
Ánh mắt như muốn khuyến kích cô theo đuổi hạnh phúc, nhưng thật ra, Tống Kỳ Vân chỉ đang tự thỏa mãn bản thân.
Ân huệ của Đế vương là thứ mà ông ta không bao giờ có thể trả hết, nếu Giang Hải chấp nhận Diệp Thụy Nguyệt thì đó coi như là một chuyện tốt.
Tất cả đều có lợi, bất kể là đối với Diệp gia, với Diệp Thụy Nguyệt, với chính bản thân ông hay là với bất cứ ai, đều là chuyện có lợi.
Giang Hải đương nhiên hiểu được ẩn ý sâu xa của ông ta, cười chế nhạo, quay mặt làm ngơ.
Diệp Thụy Nguyệt xúc động, không ngờ trong một gia đình vốn có tư tưởng phong kiến, lại ủng hộ mình theo đuổi người đàn ông đã có vợ.
Sau khi lên máy bay, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thụy Nguyệt lúc nào cũng ửng đỏ, cô ấy chưa bao giờ được ngồi cạnh Giang Hải với khoảng cách gần như vậy, hơn nữa cô ấy rất kỳ vọng vào chuyến đi đến Thái Lan này.
Dường như đối với Diệp Thụy Nguyệt, chuyến đi này là chuyến đi duy nhất và cũng là cuối cùng.
Bởi vì ngoài lần này, e rằng sẽ không còn cơ hội được cùng Giang Hải đi xa nữa.
Tựa đáy lòng, cô ấy âm thầm coi chuyến đi này như là một chuyến trăng mật của hai người.
“Cô thấy nóng à?” Giang Hải hỏi.
Diệp Thụy Nguyệt cúi đầu e thẹn, trông rất đáng yêu.
Trong lòng Giang Hải đối với Diệp Thụy Nguyệt vẫn còn một loại cảm xúc khác.
Nếu trong cuộc đời anh không có Cố Uyển Như, thì e rằng Diệp Thụy Nguyệt sẽ trở thành chân ái của anh.

Tình cảm trong sáng này rất đáng trân quý.
Tuy nhiên, hiện thực không bao giờ có nếu như!
Sau khi xuống máy bay, Giang Hải lập tức gửi tin nhắn cho Cố Uyển Như.
Rời khỏi thành phố Giang Tư lần này, Giang Hải chỉ nói sẽ đi một hai ngày, nhưng không ngờ lại lâu như vậy.
Bước vào trong khu vực thành phố, mà trông giống như đi trong các làng và thị trấn của Phương Đông, ngửi thấy có mùi rất kỳ lạ.
Không, có vài nơi còn kém hơn cả làng mạc và thị trấn.
Trên đường, rãnh nước bốc lên mùi hôi thối, trên cột điện đủ loại dây chằng chịt cuộn thành một quả bóng lớn.
Trên tường dán chằng chịt các mẩu quảng cáo, quảng bá các show pê đê và các dịch vụ đặc biệt.
“Người ở đâu?”
Giang Hải hỏi.
Diệp Thụy Nguyệt cau mày nhìn vào chiếc điện thoại, vẻ mặt có chút lo lắng.
“Đến bây giờ vẫn chưa thấy nhắn lại gì cho tôi, để tôi gọi lại thêm lần nữa.”

Giang Hải cau mày: “Không gọi nữa, tìm chỗ nào đó ở tạm đã.”
“Anh Giang…”
Một thanh niên trẻ có nước da lúa mì vẫy chào Giang Hải từ xa.
“Người của tôi đến rồi.”
Giang Hải ra hiệu đi theo, và tiện tay cầm lấy chiếc túi trên tay Diệp Thụy Nguyệt.
Chuyến đi lần này, hành lý của cả hai đều nhẹ nhàng đơn giản, cần gì thì sẽ mua, Giang Hải không để ý đến chút tiền đó.
Lên xe, Giang Hải mỉm cười: “Tinh Hà, dạo này ổn không?”
Tinh Hà là người của Tinh Tự Môn.
Vài năm trước, Giang Hải từng ở Thái Lan một thời gian và quen biết Tinh Hà, vậy nên anh đã nhờ cô ấy sắp xếp tất cả mọi chuyện ở đây.
“Ổn, cũng không phải là ổn.”
Tinh Hà lén liếc nhìn Diệp Thụy Nguyệt qua gương chiếu hậu.
Có nhiều chuyện cô ấy không thể nói rõ.

Cô ấy không biết thân phận của Diệp Thụy Nguyệt, nếu không, cô ấy sẽ gọi Giang Hải là Đế vương khi chào hỏi!
Đế vương là thủ lĩnh thực sự của bọn họ.
Ổn, có nghĩa là mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa.
Không ổn, nghĩa là trong đó có rảy ra một số chuyện.
Đến khách sạn, Giang Hải sắp xếp phòng cho Tống Mộng Phạm rồi bảo cô ấy đi tắm xong đi nghỉ ngơi trước.
Khi bước ra khỏi phòng, sắc mặt của Giang Hải đột nhiên trầm tư, anh có dự cảm rằng chuyến đi đến Thái Lan lần này sẽ không dễ dàng như vậy.
“Đế vương, vừa rồi, có người thấy một vài cao thủ tụ họp ở Đại Hoành Tự.”
“Nhưng, cô Miley mà mọi muốn người tìm, là một người đồng tính.”
Giang Hải khẽ cau mày, sau đó cười một cách thờ ơ.
Xem ra đây là một cái bẫy, không chỉ khiến Giang Hải và Diệp Thụy Nguyệt phải vướng vào, thậm chí còn phải không thể không đến.
“Nếu đã muốn câu cá, vậy mồi câu, còn ở đó không?”
Mồi mà Giang Hải nói chính là Linh bài.
Tinh Hà gật đầu: “Nếu muốn đạt được mục đích, đương nhiên ‘mồi’ là không thể làm giả.”
Giang Hải nói nhỏ: “Người của Tinh Tự Môn chỉ cần làm những việc đã phân công là được, nếu cần giúp đỡ tôi sẽ thông báo cho cô.”
Trở về phòng, Giang Hải cũng không đi ra ngoài.

Còn cái bẫy này, ai là người tạo ra, với mục đích là gì, Giang Hải không hỏi và Tinh Hà cũng không thể điều tra được.
Có nhiều chuyện tự nhiên rảy ra và cũng sẽ có ngày lộ chân tướng.

Để đảm bảo vệ toàn, hai người ở chung một căn hộ, hai phòng ngủ và một phòng khách lớn.
Đứng ở bên cửa sổ, Giang Hải chìm trong suy nghĩ.
Chuyến này, Diệp Thụy Nguyệt không nên đi, với gánh nặng như này, khi Giang Hải làm việc sẽ bị vướng bận.
Nhưng, nếu bây giờ để Diệp Thụy Nguyệt quay về thì e rằng đã quá muộn.
“Cộc cộc cộc…”
Tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Thụy Nguyệt vui mừng đi vào.
“Anh Giang, có tin tức rồi.”
Đúng như dự đoán, ‘cô’ Miley kia đã hẹn Diệp Thụy Nguyệt đến Đại Hoành Tự.
Ở đó, thiên la địa võng đã bao vây xung quanh hai người họ.
Giang Hải cười nhạt: “Hẹn mấy giờ?”
“Sáng mai.” Khuôn mặt của Diệp Thụy Nguyệt đỏ bừng vì mui mừng, hoàn toàn không biết rằng nguy hiểm đang đến gần.
Lấy được Linh bài thì bệnh của Tạ Sưu Mộ sẽ khỏi.
Diệp Thụy Nguyệt từng nói, cô ấy và Miley gặp nhau tại một buổi giao lưu phật giáo, họ có cơ hội trò chuyện và có số điện thoại của nhau.
Không chỉ có thế, Diệp Thụy Nguyệt còn nghĩ rằng việc mình biết Miley có Linh bài chỉ là sự trùng hợp.
Cô ấy không hiểu sự nham hiểm của thế giới này.

Diệp gia trước nay luôn bảo vệ cô ấy quá tốt, quá cẩn thận.
Giang Hải nói: “Vậy tối nay chúng ta phải chơi hết mình.”
Không bao lâu sau, một người hướng dẫn viên đi tới, đưa hai người Giang Hải đi tham quan.
Giang Hải không hề có hứng thú gì với mấy danh lam thắng cảnh này, nhưng Diệp Thụy Nguyệt lại vô cùng thích thú.

Giang Hải hơi cau mày, anh đang nhìn chằm chằm một người phụ nữ xinh đẹp, cô gái đó có thân hình đầy đặn và vẻ đẹp quyến rũ.
Nhưng thứ mà Giang Hải nhìn thấy, lại là một khung xương to lớn, theo cấu trúc xương nhất định là một người đàn ông.
Đúng là hợp với câu nói, một khi mà đàn ông đã ăn diện thì ối chị em phụ nữ cũng không thể bằng được.
Hoặc, nói chính xác hơn, ‘cô ta’ là người đồng tính.
Cô gái này luôn nhìn Giang Hải, cắn môi, dường như đang bối rối chuyện gì đó.
Ở Thái Lan rất nóng, Diệp Thụy Nguyệt muốn ăn kem, Giang Hải để cô ta đi mua.
Tuy nhiên, anh cố ý đi đến một nơi vắng vẻ.
Lúc này, cuối cùng cô gái kia cũng đã có dũng khí bước tới.

“Anh họ Giang à?”
Giọng ‘nữ’ vẫn còn một chút thô, không mềm mại lắm.
Nói tiếng Trung nhưng không được lưu loát.
Giang Hải gật đầu: “Có chuyện gì thì nói nhanh, đừng nhìn xung quanh, như vậy rất rễ gây chú ý đến người khác.”
Trong lúc nói chuyện, Giang Hải cố ý chạm vào cằm của “người phụ nữ” này, từ xa nhìn giống như là Giang Hải đang tán tỉnh người phụ này.
“Miley bảo tôi đến đây.

Đừng đến Đại Hoành Tự.

Nguy hiểm!”
Giang Hải cau mày, tình huống này có chút không đúng.
Miley làm sao biết anh được, dù có thông báo thì cũng nên báo cho Diệp Thụy Nguyệt mới đúng chứ?
Tuy nhiên, Giang Hải chỉ thấy khó hiểu chứ không nghi ngờ điều này.
Đầu tiên, Đại Hoành Tự chắc chắn có nguy hiểm, thực tế đúng là như thế.
Thứ hai, càng dễ nhìn thấy vấn đề thì càng không có vấn đề.
Người giết Giang Hải, làm sao có thể mắc phải sơ suất như vậy.
“Linh bài có ở Đại Hoành Tự không?”
Giang Hải hỏi.
Giọng nói bình thản, cứ như anh không nghe thấy từ nguy hiểm kia của “cô ta”.
“Chắc là có, Miley cũng ở đó.”
Giang Hải gật đầu, nở nụ cười ma mị, đầu hơi cúi nhìn chằm chằm vào khe hở.
“Những gì cần nói đã nói rồi, giờ cô có thể đi.”
“Vâng....”
“Người phụ nữ” quay người định rời, Giang Hải lại giữ ‘cô ta’ lại.
“Nếu cô muốn sống, tốt nhất là nên biểu hiện cuộc ngã giá của chúng ta không thành, cô rất tức giật.”
Giang Hải đang bảo vệ cô gái này, Giang Hải phát hiện có ba người đang ở xung quanh, những người này đang nhìn Giang Hải.
Có thể nói, từ lúc xuống máy bay, Giang Hải không hề có sự riêng tư.
Cô gái hiểu ra, vẻ mặt có chút hoảng sợ.
Hất tay của Giang Hải ra, giật dữ bỏ đi.
Tuy nhiên, đúng lúc này, Diệp Thụy Nguyệt quay lại, cầm cây kem trên tay, và tình cờ nhìn thấy Giang Hải đang mập mờ với một người phụ nữ xinh đẹp.
Cô ấy hơi sửng sốt, anh làm sao có thể là loại người đó?
Tuy nhiên Diệp Thụy Nguyệt cũng không nói gì, mà đưa cho Giang Hải một que kem: “Của anh này.”
Giang Hải cầm lấy, bỗng nhiên anh cảm nhận được cảm xúc của Diệp Thụy Nguyệt, tuy nhiên anh không giải thích và cũng không cần phải giải thích.
Lúc này, Giang Hải nhớ đến Cố Uyển Như.
Nếu là vợ, có phải là sẽ véo da thịt mềm mại ở eo rồi xoay xoay?

“Sắp xếp ngày mai về nước sao?” Diệp Thụy Nguyệt đang ăn cây kem, tâm trang vô cùng phức tạp.
Khi lấy được Linh bài, việc đầu tiên là về nước cứu Tạ Sưu Mộ.
Tuy nhiên, chuyến đi Thái Lan lần này đã kết thúc.

Hạnh phúc nhỏ nhoi của cô ấy cũng đột ngột kết thúc.
“Ngày mai, có lẽ vẫn chưa được.”
Giang Hải không nói nguyên nhân, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Thái Lan là nơi rất hỗn loạn, nhưng Giang Hải lại không hề sợ hãi.
Thứ mà Đế vương cần, trước nay chưa bao giờ không lấy được.
Nếu không lấy được thì mua, không mua được thì trộm, không trộm được thì cướp,
Ở Thái Lan, Đế vương chẳng kiêng nể gì cả.
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Diệp Thụy Nguyệt vô cùng phức tạp.
Cô ta muốn nhanh chóng cứu Tạ Sưu Mộ, hi vọng cậu bé sớm ngày khỏe lại.
Tuy nhiên, cô lại vẫn muốn được ở bên cạnh Giang Hải lâu hơn nữa.
Bởi cô ta biết, bỏ qua lần này, có lẽ sẽ là bỏ lỡ cả đời.
Trong trái tim của Giang Hải, không hề có cô ta.
Trước mặt Giang Hải, vị trí của cô ta thậm chí còn chưa bằng người phụ nữ xinh đẹp Mặc Yên lần đầu gặp mặt kia.
Sau khi đi chơi được khá lâu, Diệp Thụy Nguyệt đột nhiên nhớ là.
“Giang Hải, tôi quên mất hỏi Đại Hoành Tự ở đâu rồi?”
Giang Hải mỉm cười, Diệp Thụy Nguyệt luôn có một trái tim thiếu nữ, bất kể là phong cách làm việc hay là thần thái đều rất giống một đứa trẻ.
Giang Hải nói: “Tôi đã hỏi rồi, vừa nãy cũng đã hỏi hướng dẫn viên.

Ngày mai sắp xếp xe là có thể đi ngay.”
Đại Hoành Tự không phải là một địa điểm du lịch, bởi vì đó là một ngôi chùa, nơi mà các nhà sư tu hành.
Hơn nữa địa điểm cũng tương đối hoang vu.
Diệp Thụy Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, vỗ vào ngực mình, không biết là do trời nắng hay là vì ngại ngùng, khuôn mặt xinh sắn của cô lúc nào cũng đỏ như quả cà chua chín.
Nhìn cách đó không xa, trong ánh mắt chợt hiện lên một tia sát khí.
Một cô gái phương Tây, với mái tóc màu vàng trông rất có sức sống.
Lúc này, đang giơ ngón tay giữa lên với Giang Hải, nhưng đôi môi đỏ mọng lại hơi hé mở, Giang Hải có nhìn thấy chiếc răng nanh.
Ma cà rồng!
Nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Diệp Thụy Nguyệt, Giang Hải nói nhỏ: “Đi ăn chút gì đi, buổi tối chúng ta đi xem biểu diễn.”
Chắc chắn cái thứ người không giống người, thú không giống thú kia sẽ xuất hiện.
Ở Phương Đông, không cho phép những thứ súc sinh này xuất hiện, đây đã là luật bất thành văn được hình thành hàng nghìn năm nay!
Đến, thì sẽ phải chết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận