Giang Hải không phải là một người liều lĩnh, sau khi đến Doanh Quận, việc đầu tiên anh làm không phải là giết người.
Mà là mời đại lão của một vài nơi, tuyên bố một thông tin.
Giang Hải nở nụ cười, ánh mắt dịu hiền bước vào bên trong.
Lúc này, bên trong phòng có một bàn người đang ngồi đó, đó là những người mà Giang Hải mời đến.
Cùng với sự xuất hiện của Giang Hải, tất cả ánh mắt đều tập trung nhìn vào anh.
Mỗi ánh mắt đều rất phức tạp.
Lộ ra vẻ sợ hãi.
Đây là vua của thành phố Giang Tư?
Đây là anh Giang của tỉnh Hải Đông?
Đây là cao thủ đã đánh bại Húc Thiết?
Đây là người độc ác đã thiên táng Liên Thiệu?
Tất cả mọi người đều câm như hến.
Bọn họ ở Danh Quận hoàn toàn không có danh tiếng gì.
Tỉnh Hải Đông như một mảnh đất trắng, mấy chuyện ngon ăn như chiếm địa bàn đều không có phần của họ, điều đó đủ để cho thấy rằng địa vị của họ rất thấp.
Có thể nói rằng các lão đại trong thế lực ngầm đều thích tự dát vàng lên mặt.
Tuy nhiên, Giang Hải lại mời đến đây nhóm người như vậy.
Được ưu ái nhưng lại vừa mừng vừa lo?
Tất cả vẫn câm như hến.
Hầu như mọi người ở Danh Quận đều biết, Liên Thiện sở dĩ có cuộc khiêu chiến sinh tử với Giang Hải, hoàn toàn là do nhà họ Doãn.
Doãn Thư dùng 30 tỷ làm mồi nhử khiến Liên Thiệu đâm đầu vào chỗ chết.
Nhà họ Liên vì muốn nhặt xác cho Liên Thiệu mà thậm chí còn doạ giết Giang Hải.
Tuy nhiên, đã rất lâu rồi vẫn chưa rảy ra chuyện gì.
Nhà họ Liên chỉ giỏi khua môi múa mép.
Điều này thể hiện điều gì? Không thể chọc vào nổi Giang Hải.
“Xin chào tất cả mọi người, không ngờ mọi người lại nể mặt tôi như vậy.”
Giang Hải mỉm cười.
Tất cả mọi người lần lượt đứng lên, nói những lời khách sáo cùng với nụ cười trên mặt, thái độ rất là nịnh nọt.
“Chắc là mọi người cũng đã biết lần này tôi đến Danh Quận để làm gì.”
Giang Hải đưa tay ra hiệu mọi người ngồi xuống.
“Anh Giang, địa bàn của tôi sau này sẽ thuộc về anh.”
“Từ nay về sau, chỉ cần anh Giang mở lời, dù có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng tôi cũng không hề từ chối.”
Một người đàn ông to cao đứng dậy, lập tức bày tỏ ý kiến của mình.
Chủ động dâng địa bàn, ít nhất cũng để lại cái tiếng rằng mình biết thời thế, không ngốc như những người khác.
Chống đối?
Chẳng khác nào kể chuyện cười.
Chẳng lẽ anh ta còn có thể so với Liên Thiệu? Còn có thể đánh lại Húc Thiết?
Ngay cả những cao thủ bình thường, anh ta gặp được cũng phải khom lưng cúi đầu.
Có thể leo được đến vị trí như ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ vào sự khôn khéo.
Giang Hải gật đầu, rất hài lòng với người quy hàng đầu tiên.
Tuy nhiên, mục đích của Giang Hải không chỉ có vậy, thu địa bàn của họ, đó chỉ là chuyện sớm muộn.
“Vừa hay tôi có một chút chuyện muốn nhờ mọi người giúp đỡ.”
Giang Hải nhìn biểu hiện của mọi người.
Người đàn ông vừa lên tiếng có chút khựng lại, ngơ ngác không nói một lời.
Có trời mới biết Giang Hải cần họ giúp chuyện gì, cho nên cũng không thể cứ thế mà đồng ý luôn được.
Một khi lỡ lời đồng ý, đến lúc không thể chạy thoát, ai là người gánh vác hậu quả.
Đặc biệt là chuyến đi lần này của Giang Hải chắc chắn là nhằm vào nhà họ Doãn hoặc nhà họ Liên.
Trâu bò đánh nhau, đám ruồi muỗi bọn họ đâu dám bâu vào.
Không khí lại một lần đông cứng lại, không một ai bày tỏ ý kiến trước.
Giang Hải mỉm cười, chí ít cũng chứng tỏ những người này vẫn khá là thông minh, biết xem xét thời thế.
Sau khi tắt nụ cười, anh ngẩng đầu nói: “Có thể mọi người không biết, ngoài Liên Thiệu đến thành phố Giang Tư để lấy đầu tôi ra.
Nhà họ Doãn còn thuê một sát thủ nước ngoài đến giết tôi.”
“Cái gì?”
Một người không nhịn được mà thốt lên.
Sát thủ nước ngoài dám đến lộng hành ở Phương Đông, nếu không có chút bản lĩnh thì e rằng cũng không dám tới.
Giang Hải nói: “Tuy nhiên, người đã chết rồi.”
Giang Hải còn sống sờ sờ thế này, sát thủ đó chắc chắn đã chết.
“Nhà họ Doãn, tuy rằng chưa giết được tôi, ngược lại đã đắc tội với tổ chức sát thủ.”
“Chuyện mà tôi muốn nhờ mọi người, chính là lan truyền thông tin này ra ngoài.”
......
Tất cả mọi người vẫn im lặng, không một ai mở lời trước.
Tuy nhiên, ánh mắt của Giang Hải lại hướng về một ông già.
“Ông bây giờ có thể gọi điện cho Doãn Thư ngay lập tức, và nói nguyên văn những lời tôi vừa nói nói cho cô ta.”
“Hả?”
Ông lão sửng sốt, cơ thể cứng đờ, bất giác run lên.
Nhìn Giang Hải với vẻ sợ hãi, ánh mắt né trách.
Giang Hải làm sao biết được, lão ta chính là người mà Doãn Thư gài đến?
Lúc này, nhìn Giang Hải, ông ta mới biết người thanh niên này đáng sợ thế nào.
Khí thế trên người lúc có lúc không thật sự khiến người ta muốn quỳ lạy.
Làm cho Giang Hải biết mặt, nghĩ thôi cũng đã thấy chân tay lạnh toát rồi.
Đây là người đã giết Liên Thiệu.
Hơn nữa còn thiên táng.
Ông ta không muốn nối gót đâu.
“Chẳng lẽ, hôm nay ông đến không phải là theo lời của Doãn Thư? Để cô ta xem rốt cuộc thì tôi muốn làm gì?”
“Nói cho ông biết, đứng trước thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu đều chỉ như một trò đùa.”
“Trước mặt tôi, nhà họ Doãn không có đủ tư cách làm trò đùa.”
Bá khí.
Kiêu ngạo.
Giang Hải có bản lĩnh này.
Đặc biệt là đối với những nhân vật bé nhỏ không đáng để nhắc tới.
Ánh mắt vẫn dịu dàng, Giang Hải chậm rãi liếc nhìn xung quanh.
Ánh mắt ôn hòa lại khiến người khác kinh hồn bạt vía.
Giang Hải muốn bọn họ đưa ra ý kiến.
“Anh Giang, anh nói thế nào tôi sẽ làm như thế, không có ý kiến gì.”
“Đúng rồi, anh Giang nói thế nào chúng tôi sẽ làm như thế.
Hơn nữa sẽ làm rất tốt.”
“......”
Anh nhìn tới đâu thì người ngồi ở đó toàn thân run rẩy, lập tức bày tỏ ý kiến.
Phía sau Giang Hải, Kim Thâu nãy giờ vẫn đứng thả lỏng hai tay, lúc này khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt cực kỳ kinh thường.
Một nhóm người hèn nhát, chỉ vì một câu nói của Giang Hải mà đã sợ thành thế này rồi.
Giang Hải quay đầu liếc nhìn Kim Thâu: “Từ nay về sau, cậu ấy sẽ làm việc ở Danh Quận.
Cậu Mao đây, chính là người anh em tốt của tôi, hi vọng mọi người quan tâm đến cậu ấy.”
“Nếu anh Mao là người của anh Giang, vậy thì lời của anh ấy cũng chính là lời của anh Giang.”
“Không, cậu ấy ở Danh Quận, không liên quan gì đến tôi.”
Kim Thâu ở phía sau cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy Giang Hải chỉ đang bày tỏ thái độ như vậy, chứ trong đó không còn ngụ ý nào khác.
Ngay cả những người ngồi đây cũng đều có chung suy nghĩ như vậy.
Trong một bữa cơm, thức ăn không hề được động đến, Kim Thâu đã thu nạp tất cả thế lực nhỏ của Danh Quận.
Và mục tiêu tiếp theo chính là nhà họ Doãn.
Sở dĩ để những người này lan truyền tin nhà họ Doãn đắc tội với tổ chức sát thủ, chủ yếu là Giang Hải không muốn gây thù hằn quá nhiều.
Dù sao nhà họ Doãn cũng đã ăn sâu bén rễ ở Danh Quận.
Giang Hải một mình đến, sợ rằng sẽ bị bọn côn đồ đàn áp.
Không phải Giang Hải sợ gây thù oán, điều quan trọng là anh muốn một Danh Quận lành mạnh, chứ không phải là một Danh Quận dân chúng lầm than, khắp nơi đói kém.
Gia đình quý tộc ở Danh Quận cũng chính là một phần cự kỳ quan trọng trong nền kinh tế.
Giang Hải hiểu, dư luận là một thứ rất khủng khiếp.
Sức mạnh của dư luận, vừa có thể giết người và vừa có thể dày vò một người.
Nhà họ Doãn ở Danh Quận.
Sắc mặt Doãn Thư tái mét, giận dữ tát người đàn ông cơ bắp đang trần truồng.
“Đồ vô dụng, tất cả đều là lũ ăn hại.”
Tổ chức sát thủ không hài lòng với nhà họ Doãn, vô cùng không hài lòng.
Bởi vì, tin tức mà nhà họ Doãn cung cấp, không chỉ không chính xác mà còn là nói vớ nói vẩn.
Thực lực của Giang Hải, vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ.
Lúc này, tổ chức sát thủ cho Doãn Thư hai sự lựa chọn.
Một là, đền mạng cho sát thủ bằng mạng của cô ta.
Hai là đền tiền.
Một tỷ!
Đây là tống tiền.
Không sai, chính là tống tiền.
Đã lấy việt giết người ra làm kinh doanh thì làm gì có chuyện trung thực.
Tổ chức sát thủ cũng biết thừa là ngoài đưa tiền ra thì Doãn Thư không còn cách nào khác.
“Có lẽ, đã đến lúc tôi phải công bố danh tính của mình là cổ võ giả.”
Doãn Thư cười to, rất điên rồ.
Cổ võ giả đầu tiên của nhà họ Doãn.
Cổ võ giả đầu tiên của Danh Quận.
Không nói đến cô ta đã là cổ võ giả có chút thành tựu, cho dù vừa mới đạt tiêu chuẩn cổ võ giả, ở Danh Quận cô ta cũng là tồn tại giống như trời.
Những sát thủ này không giết được Giang Hải, chẳng lẽ lại còn có thể dễ dàng giết một cổ võ giả như cô ta sao?
Đêm nay, chắc chắn sẽ là một đêm mất ngủ.
Thông tin của Giang Hải nhanh chóng được lan truyền.
Danh Quận, dù là ở thế lực bề nổi hay thế lực ngầm, đều không ngủ được.
Giang Hải đến Danh Quận chính là muốn động thủ.
Tất cả mọi người đều đang đợi xem kịch hay, xem Giang Hải giết nhà họ Doãn như thế nào.
Không chừng sẽ là Giang Hải chết dưới tay của nhà họ Doãn.
Khi quan sát từ bên ngoài, các gia đình quý tộc ở Danh Quận đã tập hợp người để mở một cuộc họp gia đình.
Nếu Giang Hải thất bại trở về, thực lực nhà họ Doãn chắc chắn là rất mạnh, ở Danh Quận e là sẽ có thể huênh hoang tung hoành rồi.
Trong thế lực bề nổi, địa vị của nhà họ Doãn không hề thấp.
Ở thế lực ngầm, phần lớn địa bàn Danh Quận đã thuộc về Vệ Báo.
Gần đây, mọi người mới biết, Vệ Báo là người của Doãn Thư.
Tất cả đều đang suy nghĩ.
Nhà họ Doãn thắng thì bọn họ làm sao giữ được địa vị sẵn có ở Danh Quận.
Nếu Giang Hải thắng.
E rằng thế lực ngầm ở Danh Quận sẽ vô cùng hỗn loạn.
Thu thập một số người ở thế lực ngầm để kiểm soát một bên.
Hoặc là thừa nước đục thả câu và nắm bắt cơ hội để khiếm một khoản tiền.
Bọn họ nên đối mặt với Giang Hải mạnh mẽ này thế nào.
Nên hợp tác hay phản kháng? Làm bạn hay làm kẻ thù?
Đêm đã khuya.
Các gia đình quý tộc đèn đuốc vẫn sáng rực.
Có người muốn đứng về một phe vào lúc này.
Nếu thắng thì sẽ chiếm được tiên cơ để phát triển.
Tuy nhiên, một khi thua thì sẽ thế nào?
Phái bảo thủ và phái cấp tiến tranh luật không ngừng.
Nhưng, cho dù đó là một cuộc cá cược.
Việc đặt cược ai thắng cũng là một bài toán khó đối với những người này.
Không lâu sau, có một tin tức được truyền ra từ nhà họ Doãn.
Nhà họ Doãn là cổ võ giả!
Tin tức này, giống như một cơn giông bão, ngay lập tức làm chThái Lanng toàn bộ Danh Quận.
“Thật hay giả đây?”
“Cổ võ giả? Chuyện này… làm sao có thể?”
“Không, không thể nào.
Con bé Doãn Thư này trước nay đều rất gian xảo, e là cô ta đang lừa gạt.”
“Là sự thật, mọi người xem, đây là tin tức từ Doãn Thư.”
“Cái gì?”
“Thầy của cô ta là Nhật Đại Lão?”
Nhật Đại Lão, không ai biết tên của ông ta, khắp nơi chỉ có truyền thuyết về ông ta.
Một cổ võ giả có thực lực mạnh mẽ, thích bên vực kẻ yếu.
Một người vừa thiện vừa ác.
Ông ta bênh vực kẻ yếu hoàn toàn dựa theo sự yêu thích của mình.
Ví dụ, có hai người đánh nhau, một người bị đánh.
Nhật Đại Lão chưa chắc đã giúp đỡ người yếu thế, có thể sẽ giúp kẻ mạnh kia giết người.
Nhật Đại Lão chỉ cảm thấy đánh không lại người khác là sự ngu xuẩn của mình.
Người ngu xuẩn thì không xứng được sống.
Nhật Đại Lão này tính tình thất thường.
Nếu muốn nhờ ông ta, ông ta chưa chắc đã thèm ngó ngàng gì tới.
Nhưng những chuyện mà ông ta muốn nhúng tay vào, dù người ta không muốn cũng không được.
“Gia chủ, ông còn nhớ lần cuối cùng gặp Nhật Đại Lão, ông ta từng nói gì không?”
Cho dù là gia chủ của một thế gia, lúc này mặt mũi cũng tràn đầy sợ hãi, ai có thể ngờ được, cuộc chiến giữa Doãn Thư và Giang Hải vậy mà lại còn liên quan đến cả Nhật Đại Lão nữa.
“Đột nhiên tôi nhớ ra.”
“Nhật Đại Lão từng nói ông ta có một đệ tử là Thư Nhi!”
“Thư Nhi này là ai? Không một ai biết.
Ai mà ngờ được người đó lại là Doãn Thư.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...