Chàng Rể Kỳ Quái


"Doãn Thư" thốt ra tiếng gầm giận dữ, vung tay đánh tới mặt Giang Hải.
Nhưng, Giang Hải lại vung chân đạp về phía thân dưới của "Doãn Thư.”
"Aaaa..."
Một tiếng hét thảm, chói tai làm đau màng nhĩ vang lên.
Hai ‘cái chuông’ còn sót lại cũng bị Giang Hải đá phế.
"Cho đằng ấy nhanh gọn này, như vậy mày càng nhanh trở thành một người đàn bà."
Chà chà tay lau lên quần áo, Giang Hải bĩu môi: "Nam không ra nam, nữ không ra nữ, nhìn buồn nôn quá."
"Doãn Thư" ngã sõng soài dưới đất, thống khổ kêu rên.
Người Lan gia cũng đứng ngẩn ra.
Đây cũng là lần đầu tiên họ nhìn thấy cấu tạo bộ phận ấy của một người nam không ra nam, nữ không ra nữ.
Rõ ràng nhìn ngoại hìnhlà phụ nữ, còn rất là xinh đẹp, ai biết, bên trong còn cất giấu ‘của quý’ của đàn ông.
"Xử lý người này đi."
Nói xong, Giang Hải xoay người rời đi.
Anh đang lo lắng cho Cố Uyển Như.
Giang Hải vừa rời đi, "Doãn Thư" đang ngã sõng soài dưới đất đột nhiên nhảy dựng lên, chạy trối chết.
Lan Kiều kinh hô một tiếng.
Ngay cả Giang Hải cũng không ngờ, cái chỗ đó của gã này, không phải là chỗ yếu ớt nhất, bởi vì, mấu chốt chính là trứng cũng không còn.
Bên trong Tập đoàn Uyển Như, Cố Uyển Như đang bận rộn với công việc, hồi tưởng lại cô gái mới vừa gặp kia.
Lắc đầu một cái.
"Cô gái kia, thật sự có quen biết Giang Hải sao?"
"Thật đáng thương, đầu óc có vấn đề."
Cố Uyển Như đang suy nghĩ, Quỹ từ thiện của tập đoàn Uyển Như, có nên đặc biệt thành lập thêm một mảng nữa, cứu trợ những người mắc bệnh tâm thần như vậy không.
"Cô nói ai đáng thương?"
Đột nhiên, trong phòng làm việc xuất hiện một âm thanh lạnh lẽo, lộ ra sát ý lạnh như băng.
"Chỉ là đồ chơi của người đàn ông, cô có tư cách thấy người khác đáng thương sao?"
Cố Uyển Như giật thót, chợt quay đầu lại, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Chính là cô gái tâm thần có vấn đề mới vừa gặp lúc trước.
Cô ta, tại sao đột nhiên lại xuất hiện ở trong phòng làm việc của mình?
Hơn nữa, còn mặc đồng phục nhân viên của tập đoàn Uyển Như.
"Cô...cô...!tại sao cô lại ở chỗ này?"
Cố Uyển Như luống cuống, hoảng hốt đến tái mặt.

Cô thấy, trên tay Doãn Thư là một con dao sáng loáng.
Người điên này, là tới để giết cô sao.
Trên mặt Doãn Thư thoáng hiện ra một tia châm biếm và hài hước.
Cổ tay xoay ngược lại, nghịch nghịch con dao.
"Đáng thương, cô lại còn thấy người khác đáng thương.

Ha ha..."
"Nào ngờ, tôi đến là vì thương hại cô, để cho cô không phải tiếp tục sống ở trên đời này mà chịu khổ nữa."
"Yên tâm, gã đàn ông của cô, rất nhanh sẽ đi xuống đấy cùng với cô thôi!"
"Hơn nữa, ta sẽ không để cho cô chết ngay bây giờ, cô sẽ được từ từ hưởng thụ khoảng thời gian sau cùng này."
Từng bước từng bước, Doãn Thư tiến về phía Cố Uyển Như.
Cô ta đang hưởng thụ cảm giác này, bởi vì Cố Uyển Như đã bị dọa đến sắc mặt trắng như tờ giấy.
Dáng vẻ sợ hãi này, lại có thể khiến cho cô cảm thấy thỏa mãn.
"Cô...!cô đừng tới đây......"
Cố Uyển Như luống cuống, một tiếng thét chói tai, tay chân luống cuống nắm lấy tập tài liệu chắn ở trước người.
Mà, Doãn Thư nhẹ nhàng nhảy một cái, nhảy lên trên mặt bàn.
Ánh mắt khinh miệt, nhìn xuống Cố Uyển Như bên dưới.
Cố Uyển Như luống cuống, ném tập tài liệu nắm trong tay về phía Doãn Thư, nhắm mắt, bất kể nắm được cái gì, đều tiện tay ném về phía Doãn Thư.
"Đi, cô đi đi, mau đi đi."
"Đi mau đi..."
Doãn Thư không vội ra tay, cảm thấy hứng thú khi nhìn Cố Uyển Như đang điên cuồng.
Càng phản kháng, càng hốt hoảng, càng sợ hãi, cũng càng khiến cô ta thấy sảng khoái.
"Kiếp sau, nên làm một người phụ nữ mạnh mẽ giống như tôi vậy..."
Doãn Thư nâng cánh tay lên, cười gằn, vung đến trước mặt Cố Uyển Như.
Giờ phút này, khuôn mặt cô ta dữ tợn đáng sợ, giống như tu la ở địa ngục, điên cuồng cực đoan.
Cố Uyển Như ôm đầu, hét lên, ngồi xổm xuống.
Đầu óc trống rỗng, thoáng hiện ra bóng dáng một người, là Giang Hải.
Nhưng lúc này, Giang Hải lại không ở bên mình.
Ngay tại lúc con dao sắp vung đến chỗ Cố Uyển Như, một thanh kiếm cũng tức thời vung tới.
"Keng..."
Một tiếng giòn dã vang lên, con dao lệch phương hướng, mà tay Doãn Thư cũng bị chấn cho tê dại.

Doãn Thư kinh hãi, cực nhanh lui về phía sau.
Cô ta là một cổ võ, ở thành phố Giang Tư, là một tồn tại vô địch.
Tại sao lại có người có thể tiếp được một chiêu của cô ta.
Mấu chốt nhất là, một người lặng lẽ xuất hiện, mà cô ta lại không cảm ứng được chút nào.
Cái này, không thể nào, tuyệt đối không thể nào, trừ phi, người này là không khí, hay là biết thuấn di.
"Cố tổng, cô đi ra trước đi."
Một bóng người cao ngất đứng ở trước mặt Cố Uyển Như, ngăn Doãn Thư lại, chắn trước người Cố Uyển Như.
"Cô ta...!cô ta là người điên..."
Cố Uyển Như bị dọa sợ hãi, cô không biết tại sao người đàn bà này muốn giết cô.
"Anh là ai?" Doãn Thư hơi nheo mắt lại, cảnh giác nhìn Thất Hồn.
"Tôi là ai không quan trọng." Thần sắc Thất Hồn hờ hững, hoàn toàn không coi Doãn Thư ra gì.
"Cô, có cơ hội nhìn thấy kiếm của tôi, lúc đi gặp Diêm vương, cũng đủ để cảm thấy tự hào rồi."
Kiếm của Thất Hồn, đến tận bây giờ, chỉ có người trước khi chết mới vội vã liếc nhìn được một cái.

Thậm chí, có người, đến chết cũng không thấy được gì, không biết kiếm của Thất Hồn trông như thế nào.
Doãn Thư cau mày, nghiêng đầu nhìn, thanh kiếm kia đang ghim ở trên tường, mỏng như cánh ve, lúc này vẫn đang còn hơi rung rung.
"Anh cảm thấy, anh là đối thủ của tôi sao?" Doãn Thư hừ lạnh, con mắt chuyển liên hồi, cô ta đang suy nghĩ xem có thể thoát thân từ chỗ nào.
Có thể tránh khỏi cảm giác của mình, xuất hiện không tiếng động, cô ta tuyệt đối không phải đối thủ.
Thất Hồn đứng chắp tay, thấp mi rũ mắt, ánh mắt lạnh lùng, lại không có ý nóng lòng ra tay.
"Kế điệu hổ ly sơn rất hay, ngay cả anh Giang cũng bị cô lừa."
Một chiêu này của Doãn Thư, rất khó đoán được, cho dù đoán được, cũng đã muộn rồi, Doãn Thư đã đủ thời gian để ra tay.
Lúc chặn xe, Doãn Thư đã muốn giải quyết Giang Hải rồi, có chút đáng tiếc là, Giang Hải lại không ở trên xe.
Lúc ấy, Doãn Thư đã muốn ra tay, có điều, nếu như khi đó giết chết Cố Uyển Như ngày, thì muốn lấy được tập đoàn Uyển Như, còn phải phí thêm một chút sức lực.
Cô ta nhất định phải khiến cho Giang Hải đi vào khuôn khổ, ngoan ngoãn nghe lời, sau khi lấy được tập đoàn Uyển Như, thì sẽ giết chết từng người từng người một, đưa đôi uyên ương này xuống địa ngục.
Nếu như Giang Hải đi đến Lan gia, việc bắt Cố Uyển Như sẽ dễ như trở bàn tay.
Nếu như Giang Hải không đi tới Lan gia, như vậy, ép buộc Lan gia ký bản hợp đồng kia, một phần cổ phần của tập đoàn Uyển Như cũng sẽ ở trong tay.
Nếu như, lại ép thêm nhà họ Ngô ở thành phố Giang Tư ký tên, như vậy, tập đoàn Uyển Như sẽ bị nhà họ Doãn lấy được một nửa.
Doãn Bằng cái đồ ngu như heo, đường tắt như vậy cũng không nhìn ra.

Lại muốn dùng mị lực của mình, tán tỉnh Cố Uyển Như.

Rời khỏi nhà họ Doãn, còn chẳng bằng cái rắm của người ta, tưởng mình là Phan An tái thế chắc.

Nếu như nhà họ Doãn để cho thứ người như vậy kế thừa, thì sẽ cách cảnh cửa nát nhà tan không xa nữa.
Vuốt ve con dao trong tay, Doãn Thư khẽ mỉm cười: "Tại sao không ra tay?"
Thất Hồn đứng ở đó, giống như pho tượng, không có chút sơ hở nào.
Doãn Thư nhìn chăm chú Thất Hồn, trừ ánh mắt có thể nhìn thấy, không cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào của Thất Hồn.
Thu hết hơi thở vào bên trong sao?
Đây chính là điều mà cao thủ cổ võ giả mới có thể làm được, mà một tồn tại đỉnh cấp như vậy, số người ở Đông Phương này chỉ có thể đếm ở trên đầu ngón tay.
Thất Hồn chẳng qua chỉ là một thanh niên, làm sao có thể có thành tựu cổ võ giả thâm hậu như vậy.
Tim đập bịch bịch.
Không biết nông sâu, Doãn Thư nào dám tùy tiện ra tay.
Nhưng, Thất Hồn lại đang chặn lại đường đi của cô ta, muốn đi lại không đi được.
Cô ta biết rõ đạo lý, chậm thì sẽ sinh biến, giờ phút này, trong lòng cô ta đã nóng như lửa đốt.
Thành phố Giang Tư, vậy mà cũng có cổ võ giả, mà người trước mắt này, chẳng qua chỉ là người bên cạnh Giang Hải thôi.
Nói như vậy, Giang Hải chắc cũng là một cổ võ giả.
Đông phương Thần Châu, từ lúc nào mà cổ võ giả mọc lên ở khắp nơi vậy? Một cái thành phố Giang Tư nho nhỏ, lại xuất hiện hai người rồi.
"Giết cô, không phải là việc của tôi, có người sẽ đích thân tới đây xử lý cô."
Người mà Thất Hồn nói tới, dĩ nhiên là Giang Hải.
Giờ phút này, Giang Hải đang trên đường chạy về tập đoàn Uyển Như.
Anh lái xe thật nhanh, nhanh như điện chớp.
Trên đường, nghe được tiếng nức nở của Cố Uyển Như trong điện thoại, trong lòng nhất thời thở phào một tiếng.
Giang Hải chạy tới tập đoàn Uyển Như.
Xe mới vừa dừng lại, Giang Hải đã thấy Cố Uyển Như đang ôm hai vai, trên mặt đều là nước mắt, chạy nhào tới.
Ôm chầm lấy Cố Uyển Như, Giang Hải vỗ vỗ lưng cô an ủi.
Dùng mắt ra hiệu với một nhân viên, bảo anh ta đến trấn an Cố Uyển Như.
Giang Hải thì chậm rãi đẩy cô ra, bước đi về phía thang máy.
"Ông xã..."
Cố Uyển Như gọi Giang Hải lại.
"Không sao, yên tâm, anh sẽ xử lý ổn thỏa."
Giang Hải an ủi cô.
Đúng là, ở trước mặt Giang Hải, loại chuyện như thế này đều là chuyện nhỏ.
"Ông xã, người đàn bà này là người nhà họ Doãn ở Danh Quận."
"Anh biết!"
"Em mới vừa nhận được mấy cuộc điện thoại!" Ánh mắt Cố Uyển Như lạc đi, nếu như không nghe điện thoại, lúc này cô còn không biết thân phận của Doãn Thư.
"Chuyện làm ăn của chúng ta bên thành phố Giang Thanh, đang bị người khác nhúng tay vào"
"Còn nữa, Những người hợp tác với chúng ta ở thành phố Giang Tư, và những khu vực khác, đang bị bọn người không rõ tung tích khống chế."

"Có người uy hiếp nói...!nếu cô gái này mất một sợi lông, bọn họ sẽ giết chết một người."
Đối với những người này, Giang Hải không có quá nhiều lòng thương hại.
Trên đời này, chỉ có người tốt mới bị đạo đức ràng buộc.
Giang Hải là người bước ra từ thế giới hắc ám, làm gì có cái gì gọi là đạo đức.
Sống chết của những đối tác kia, cũng không liên quan gì đến Giang Hải.
Giang Hải chỉ cần khống chế được Doãn Thư, vậy thì người của cô ta sẽ không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ.
Ngược lại, nếu như để mặc cho Doãn Thư rời đi, hậu quả sẽ không lường được.
Hôm nay nếu bị ràng buộc lại với những người hợp tác kia, chẳng lẽ, ngày mai bọn họ không thể lại trói một lần nữa?
Nếu như thỏa hiệp, bọn họ sẽ trở thành điểm yếu của tập đoàn Uyển Như để người khác khống chế.
Nhưng, Giang Hải nhìn nét mặt căng thẳng của Cố Uyển Như, khẽ mỉm cười: "Anh biết rồi."
"Những đối tác của chúng ta, sẽ không có việc gì."
Giang Hải biết, nếu như những đối tác kia xảy ra vấn đề gì chỉ vì mâu thuẫn của tập đoàn Uyển Như với nhà họ Doãn, Cố Uyển Như sẽ tự trách mình cả đời.
Tạm thời bỏ qua cho Doãn Thư, dỗ dành cô vợ ngốc nghếch này một lát.
Có điều, không đơn giản như vậy.
Tội chết có thể tha, nhưng tội sống khó thoát.
Doãn Thư thích dày xéo người khác, thích chà đạp tôn nghiêm của đàn ông.
Mà Giang Hải, thích nhất là dày vò tâm trí họ.

Người ta càng quan tâm đến cái gì, anh lại lại càng khiến họ mất đi cái đó.
Lên lầu, đi vào phòng làm việc của Cố Uyển Như, xoay người, chậm rãi đóng cửa lại.
Bên trong văn phòng, Thất Hồn vẫn đứng chắp tay như cũ.
Khóe môi Doãn Thư dính một vết máu, trên mặt đầy vẻ sợ hãi.
Đối mặt với Thất Hồn, cô ta không có sức đánh trả chút nào.
Với cô ta mà nói, đã có chút thành tựu của cổ võ giả.
Nhưng Thất Hồn quá mạnh.
Lòng đã nguội lạnh, cô ta biết, hôm nay sợ là phải chết tại đây.
Thấy Giang Hải bước vào, Doãn Thư khẽ giương mí mắt, đã không còn chút sát ý nào.
Thất Hồn, chẳng qua chỉ là một người dưới của Giang Hải đã có như thực lực như thế này.
Như vậy, Giang Hải sẽ thế nào chứ?
Kinh khủng như vậy, cô ta đã không còn bất kỳ lòng phản kháng nào nữa, thậm chí, chỉ mong là được chết một cách nhanh chóng
"Đúng rồi, là con gái thật này." Giang Hải cười nhạt tiến lên, nhìn Doãn Thư.
"Có giỏi thì giết tôi đi, nếu không, tôi xem thường anh."
Doãn Thư cắn răng, mặt mũi nhăn nhó, cuồng loạn.
"Chỉ cần tôi chết, những người hợp tác với tập đoàn Uyển Như, tất cả đều phải chết!"
"Tới đây, tới giết tôi đi, để cho bọn họ, được chôn theo tôi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận