Vốn dĩ cứu người không cần trả ơn, nhưng sau khi nhìn thấy người đàn ông này lật mặt so với lật bánh tráng còn muốn nhanh hơn, trong lòng của Tô Hỷ Lai cảm thấy không thoải mái.
Đương nhiên, anh ta cũng không phải vì tiền bạc, hay ơn nghĩa gì từ người đàn ông này mới cứu Trịnh Hồng Ngọc.
Mà ít ra, ông ta cũng nên thể hiện sự chân thành, hãy cảm ơn với người cứu con mình một tiếng.
Đằng này, cách ông ta đối xử với anh khác xa với cách mà ông ta vừa mới đối xử cùng với bác sĩ ở bệnh viện xong.
Chỉ có điều, trong lòng của Tô Hỷ Lai không có ý xấu, nên anh ta cũng mặc kệ lời nói tràn đầy uy hiếp của Trịnh Tuấn Hưng, chỉ lạnh nhạt đáp lại.
“Tôi chỉ tình cờ gặp phải con gái của ông ở trên đường mà thôi.
Nếu như ông cảm thấy tôi cứu con gái ông với mục đích gì đó.
Vậy thì xin phép cho tôi nói thẳng, trên đời này không phải ai cũng xấu xa như cái cách mà ông nghĩ.
Tuy tôi nghèo tiền nghèo bạc, nhưng cũng không nghèo nhân nghĩa giống như ông.
Xin phép ông, tôi có việc cần phải đi trước!”
Nói xong, Tô Hỷ Lai cũng rất dứt khoát xoay người rời đi, hoàn toàn không thèm để ý gì đến ánh mắt như muốn phun lửa của Trịnh Tuấn Hưng.
Mấy gã vệ sĩ lúc này cũng đứng vây lại, không có ý định để cho Tô Hỷ Lai rời đi.
Nhưng lúc này, Trịnh Tuấn Hưng đột nhiên phá lên cười to một tiếng, sau đó còn đi tới vỗ lấy bả vai của Tô Hỷ Lai, mỉm cười.
“Tôi rất hy vọng lời nói của cậu là sự thật! Nhưng chỉ cần để tôi biết được chuyện này có dính líu gì đến cậu, nhất định Trịnh Tuấn Hưng tôi sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào làm hại con gái tôi, có được kết cục tốt đẹp đâu!”
Nghe âm thanh lạnh lùng của Trịnh Tuấn Hưng lưu lại ở phía sau lưng, bước chân của Tô Hỷ Lai cực kỳ kiên định, dứt khoát rời đi, không một chút ngừng lại.
Mà nhìn thấy bóng lưng của Tô Hỷ Lai khuất dần sau hành lang bệnh viện, Trịnh Tuấn Hưng lúc này mới thấp giọng dặn dò người vệ sĩ bên cạnh.
“Giúp tôi điều tra thân thế của người này, toàn bộ quá khứ, cũng như xuất thân của cậu ta, đều tìm hiểu thật kỹ cho tôi!”
“Vâng, thưa ông chủ!”
Tô Hỷ Lai cũng không biết rằng, mình chỉ tình cờ cứu Trịnh Hồng Ngọc một lần, lại vô tình kéo vào trong một mớ rắc rối không cần thiết.
Đến cuối cùng, sau này dẫn đến một số chuyện ngoài ý muốn, khiến mỗi lần anh ta nhớ lại, đều không khỏi lắc đầu cười khổ.
Bất quá, những chuyện này hãy để sau này hẵng nói.
Hiện tại, tâm trạng của Tô Hỷ Lai thật sự vô cùng buồn bực.
Anh ta không nghĩ đến, cha con của nhà họ Trịnh thật sự đều tình tính giống nhau như đúc.
Không những không biết trả ơn người khác, mà còn để anh làm ơn mắc oán, thật sự là xui xẻo, không thể nào chịu đựng được.
Ring… Ring…
Trời còn chưa kịp sáng, tiếng chuông điện thoại ở trên đầu giường không khỏi làm cho Tô Hỷ Lai giật mình tỉnh dậy.
Cả ngày hôm qua, từ chuyện của cha con Triệu Nhiễm Từ, cho đến sự việc của Trịnh Hồng Ngọc, đã để cho Tô Hỷ Lai cẩ đêm không ngủ, chỉ vừa mới chợp mắt được hơn ba tiếng đồng hồ.
Lúc này nhìn thấy phía trên màn hình là số điện thoại của Triệu Nhiễm Từ gọi đến, hai đầu lông mày của Tô Hỷ Lai không khỏi nhíu chặt, tạo thành một đường chữ I thẳng đứng.
“Cô gọi tôi có chuyện gì?”
Trong lòng của Tô Hỷ Lai vì chuyện hôm qua nên khi lúc nói chuyện với Triệu Nhiễm Từ có mấy phần lạnh nhạt.
Thế nhưng, lời nói của anh ta còn chưa nói hết, phía bên kia đã nghe được tiếng khóc thút thít của vợ anh.
“Anh Hỷ Lai, anh mau đến bệnh viện ngay đi, ba em… ba em… ông ấy sắp xong rồi! Bác sĩ nói, hiện tại tình trạng của ba em đột nhiên chuyển biến xấu, sợ là hôm nay khó quá khỏi, hu hu…”
Nghe được tiếng khóc đầy bi thảm lúc này của Triệu Nhiễm Từ, trong lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi mềm ra.
Anh ta nhất thời cũng bỏ lại những chuyện không vui trước đây, vội vàng mặc ngay quần áo, chạy thẳng một mạch đến bệnh viện.
Nhưng lúc anh ta đi vào trong phòng bệnh của Triệu Nhiễm Từ, nhìn thấy cô đang gục đầu vào trong lồng ngực của Quách Ngọc Hưng khóc nức nở, sắc mặt của anh ta lập tức trở nên tái đi.
Không biết phải cố kìm nén bao nhiêu lần, Tô Hỷ Lai lúc này mới chậm rãi bước chân đi vào, nhẹ giọng nói ra.
“Nhiễm Từ, cha em rốt cuộc làm sao rồi?”
Nghe được tiếng bước chân của Tô Hỷ Lai vang lên, Triệu Nhiễm Từ lúc này mới hốt hoảng trốn thoát khỏi lồng ngực của Quách Ngọc Hưng.
Trên mặt cô hiện lên một tầng đỏ ứng, lúng túng lên tiếng giải thích.
“Anh… anh đừng có hiểu lầm… em…”
Nhưng lời giải thích này của cô chỉ nói được đến nửa chừng, nhìn thấy ánh mắt không một chút tình cảm nào của Tô Hỷ Lai nhìn về phía mình, giọng nói của cô ngay lập tức nghẹn lại.
Mà lúc này, bà Mẫn cũng vừa vặn từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy thân ảnh của Tô Hỷ Lai xuất hiện ở trong phòng, tức thì nổi giân mắng.
“Thắng khốn nạn, mày còn mò xác đến đây làm gì? Nếu như không phải tại mày, chồng tao làm sao lại ra nông nỗi này? Hu hu, thằng xúi quẩy, thằng vô tích sự, mày cút đi cho tao!”
Bà Mẫn lúc này giống như một ả dàn bà chanh chua, ôm cánh tay của Tô Hỷ Lai mà liên tục cấu xé, còn đem anh ta đuổi ra khỏi phòng của Triệu Nhiễm Từ.
Từ đầu đến cuối, Quách Ngọc Hưng nhìn đến vô cùng thỏa thích.
Vừa rồi, hắn không phải là không nghe được tiếng bước chân của Tô Hỷ Lai.
Nhưng bởi vì nghe được, nên hắn mới cố tình để cho Triệu Nhiễm Từ gục vào trong ngực mình, để cho Tô Hỷ Lai nhìn thấy.
Lúc này, thấy được cảnh tượng Tô Hỷ Lai bị mẹ vợ đuổi đi, trong lòng của hắn càng thêm thoải mái.
“Bác Mẫn, bác đừng như vậy, dù sao anh ta cũng là con rể của bác, bác làm như vậy thật sự là sẽ khiến cho Nhiễm Từ rất khó xử!”
Trong lòng mặc dù vô cùng đắc ý, nhưng ở ngoài mặt Quách Ngọc Hưng vẫn tỏ thái độ hòa nhã, cố gắng lên tiếng khuyên nhủ bà Mẫn.
Chỉ là, trên mặt hắn lưu lại một chút vết tích từ vụ đánh nhau hôm qua, lại làm cho vẻ mặt của hắn lúc này có mấy phần quái dị.
Đương nhiên, việc này Triệu Nhiễm Từ cũng có nghe nói qua.
Đặc biệt còn được bà Mẫn thêm mắm thêm muối, nói rằng Tô Hỷ Lai là người không biết phải trái, cố tình gây sự với Quách Ngọc Hưng, để cho Triệu Nhiễm Từ lúc đó vô cùng tức giận.
Hiện tại, nhìn thấy bộ dạng của anh ta như vậy, cô cũng rất muốn lên tiếng can ngăn.
Nhưng ai biết được, lúc này Tô Hỷ Lai lại cười nhạt, đem thân hình của mẹ vợ đẩy sang một bên, ánh mắt nhìn thẳng về phía Quách Ngọc Hưng, vẻ mặt có mấy phần giễu cợt.
“Hôm qua bị tôi đánh như vậy, anh vẫn cảm thấy chưa đủ phải không? Nơi này cũng không hoan nghênh anh, anh nên cút đi cho khuất mắt tôi!”
“Ha ha ha!”
Bị Tô Hỷ Lai lên tiếng đuổi đi, Quách Ngọc Hưng không những không tức giận, mà còn cất tiếng cười to một trận.
Trong khi đó, bà Mẫn đã sắp nổi điên, chỉ tay về phía Tô Hỷ Lai quát to.
“Mày kêu ai cút đi? Người cút đi phải là mày, chính là mày đó, biết chưa?”
Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Tô Hỷ Lai không thèm để ý gì đến vẻ mặt vô cùng tức giận của mẹ vợ, anh ta đi thẳng tới phía vợ mình, ánh mắt có chút phức tạp.
“Mẹ yên tâm đi, hôm nay con đến đây trước hết là để xem tình huống của cha vợ như thế nào.
Sau đó, con sẽ ly hôn với Nhiễm Từ.
Từ đây về sau, mọi người cũng không cần phải nhìn thấy đứa con rể vô dụng này nữa!”
Nói xong, từ trong túi quần Tô Hỷ Lai lấy ra một mẫu giấy viết tay, ở trên đó là nội dung của đơn ly hôn, đưa cho Triệu Nhiễm Từ.
“Theo như yêu cầu của mẹ em, đây là đơn ly hôn của anh.
Từ đây về sau, em chính là người tự do, em muốn kết hôn với ai đó thì tùy em.
Nhưng anh hy vọng, em sẽ có được lựa chọn chính xác, sống một cuộc sống hạnh phúc!”
Cầm lấy tờ đơn ly hôn đặt ở trên tay của Triệu Nhiễm Từ, trên mặt của Tô Hỷ Lai cố gắng nặn ra một nụ cười, rồi xoay người vội vã rời đi.
Nhưng lúc này, Triệu Nhiễm Từ sau một hồi thất thần, cô đột nhiên hét to lên một tiếng: “Anh muốn đi đâu? Anh đứng lại đó cho tôi!”
Thế nhưng, bước chân của Tô Hỷ Lai lúc này vô cùng kiên định.
Anh muốn rời đi khỏi đây, rời khỏi cái nơi làm anh cảm thấy tan nát cõi lòng này.
Nhưng ai biết được, lúc này tiếng của bà Mẫn lại vô cùng kinh hoảng kêu lên.
“Nhiễm Từ, con muốn làm cái gì? Mau bỏ dao xuống!”
Tô Hỷ Lai nhất thời cũng bị tiếng kêu này của mẹ vợ làm cho giật mình.
Anh vội xoay người nhìn lại, đã thấy Triệu Nhiễm Từ cầm lấy con dao gọt trái cây, kê sát vào trên cổ họng của mình, nhìn thẳng về phía anh.
“Nếu anh dám bước ra khỏi đây thêm nữa bước, hôm nay tôi sẽ chết cho anh xem!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...