Chàng Rể Đào Hoa


Biết được hôm
nay khó thoát khỏi một trận đánh nhau, nhưng Tô Hỷ Lai vẫn không tỏ ra sợ hãi.
Anh ta trước đây từng theo sư phụ học võ, với lại có được sự trợ giúp của Siêu
Trí Tuệ Nhân Tạo, trên người của những tên lưu manh này không ngừng xuất hiện
điểm đỏ.
Đây chính là dấu
hiệu của sơ hở và điểm yếu ở trên người đối phương.

Mặc dù liên tục đối phó với
mấy tên du côn cùng một lúc, khiến cho động tác của anh hơi có mấy phần trì trệ,
trên người cũng bị đánh cho mấy chỗ vết thương.

Nhưng Tô Hỷ Lai vẫn không ngừng
đánh vào các vị trí điểm đỏ ở trên người của bọn họ, khiến cho mấy tên xông tới
trước nhất đều ăn không ít đau khổ.
“Mẹ nó, tụi
mày đều không có ăn cơm à, còn không nhanh lên đập nó cho tao? Thằng nào đánh
gãy chân nó, tao cho thằng đó… a…”
Tên thanh niên
tóc vàng đứng ở bên ngoài nhìn thấy phe mình nhiều người như vậy, nhưng không
thể làm gì được Tô Hỷ Lai, tức thì nổi giận.

Hắn đang muốn dùng tiền để thúc giục
cho bọn đàn em của mình ra sức.
Nhưng ngay vào
lúc này, hắn ta đột nhiên ôm đầu hét thảm một tiếng.

Mà cô gái trước đó vừa mới
chạy mất, không biết từ lúc nào đã quay trở lại, trên tay của cô còn cầm lấy một
bình rượu rỗng, phía trên còn lưu lại vết máu do nện trúng đầu của tên thanh
niên tóc vàng.
“Anh còn đứng
ngây ra đó làm gì? Chạy mau!”
Nhìn thấy Tô Hỷ
Lai vẫn một mặt ngơ ngác nhìn mình, Trịnh Hồng Ngọc không khỏi tức giận quát
lên một tiếng.

Tiếp theo đó, ngay ở trước mặt của đám thanh niên, cô đi tới kéo
lấy cánh tay của Tô Hỷ Lai, nhanh chóng chạy ra khỏi quán rượu.
“Anh đừng có
suy nghĩ lung tung, tôi chỉ muốn trả ơn lúc nãy anh cứu tôi mà thôi!”
Đang trên đường

chạy trốn, một bên vừa chạy, Trịnh Hồng Ngọc vừa hướng về phía Tô Hỷ Lai giải
thích.
Nhưng ánh mắt
của Tô Hỷ Lai vẫn không ngừng nhìn thẳng về phía bóng lưng của cô, trong ánh mắt
của anh, hiện lên mấy phần phức tạp.
Cho đến lúc
này, anh ta mới nhớ ra được cô gái này chính là cô gái mà anh đã gặp ở trước cổng
bệnh viện.

Lúc đó, anh còn bị cô mắng cho một trận.

Không nghĩ đến, hai người bọn
họ lúc này còn có cơ duyên gặp nhau.
“Hô hô… anh
nhìn cái gì mà nhìn? Anh có tin là tôi móc lấy mắt chó của anh, đem bỏ dưới
chân chà xát một trận hay không?”
Cảm nhận được
ánh mắt của Tô Hỷ Lai nhìn về phía mình, Trịnh Hồng Ngọc không khỏi sẳng giọng
nói ra.
“Ha ha ha!”
Nhưng Tô Hỷ
Lai vừa nghe được giọng điệu quen thuộc này của cô, anh ta nhất thời nhịn không
được cười to một trận.

Mà Trịnh Hồng Ngọc dường như đã nhớ ra được chuyện ở bệnh
viện, nên cô lúc này cũng tức giận, vung chân lên đạp cho Tô Hỷ Lai một cái.
“Á!”
Không biết có
phải là vô tình hay cố ý, mà một đạp này của cô, lại vừa vặn trúng ngay hạ bộ của
Tô Hỷ Lai, khiến cho tiếng cười của anh ta tắt ngấm.

Tiếp theo đó anh ta mở mắt
ra trợn trừng, sắc mặt tái xanh, vừa nhìn lấy Trịnh Hồng Ngọc, vừa không ngừng
ôm lấy hạ bộ của mình hét lên một cách vô cùng thảm thiết.
“Đồ điên, cô
chính là đồ điên! Cô không biết, chỗ này là vị trí yếu điểm của đàn ông hay
sao? Cô đạp mạnh như vậy, lỡ như tôi không thể sinh con được, cô có đền được
không?”
Trong tiếng la
hét của Tô Hỷ Lai, đáp lại anh ta là giọng nói vô cùng lạnh lùng của Trịnh Hồng
Ngọc.
“Đáng đời!”
Nhưng nói xong

lời này, ánh mắt của cô không khỏi liếc xuống, nhìn về phía “ngã ba” của người
nào đó một hồi.

Sau đó, trên mặt của cô hiện lên một vệt ửng hồng, ngượng ngùng
xoay mặt tránh đi.
Chỉ là, bộ dạng
lúc này của cô lại có người không phát hiện ra được, còn đang không ngừng oán hận,
liếc mắt nhìn lấy cô, thầm mắng ở trong lòng không dứt.
Thế nhưng, hai
người bọn họ còn chưa gây chuyện được bao lâu, những tiếng bước chân từ phía
sau lưng rầm rập vang lên.

Ngay sau đó, một đám du côn, tay cầm ống tuýp, vẻ mặt
hùng ác hướng về phía hai người đuổi tới.
Một tên du côn
vừa mới nhìn thấy bóng lưng của hai người ở phía trước, liền nhịn không được hướng
về phía đồng bọn của mình kêu to.
“Phía trước,
hai đứa tụi nó ở phía trước! Mau đuổi theo, nhanh lên!”
Mà hai người
Tô Hỷ Lai vừa thấy đám người này cầm hung khí xông lại, không ai nói với ai lời
nào, vậy mà cùng nhau hô lên một tiếng, rồi xoay đầu bỏ chạy.
“Chạy!”
Nhìn thấy hai
người lại hướng về phía trước chạy đi, tên thanh niên tóc vàng không khỏi tức
giận, đạp cho tên đàn em vừa mới lớn tiếng hô lên.
“Đồ ngu, kêu
cái gì mà kêu? Mày đang sợ tụi nó không chạy trốn kịp sao?”
Tên đàn em bị
gã thanh niên tóc vàng đạp trúng, trong miệng không dám nói ra nửa lời hung ác,
chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu, liên tục lên tiếng xin lỗi.
Mà đám du côn
lúc này, vừa đuổi vừa lớn tiếng hô to.
“Đứng lại, mau
đứng lại đó cho tao!”
“Mẹ nó, đừng để
cho bọn tao đuổi kịp tụi bây, nếu không bọn tao sẽ đập chết chúng mày!”
Nhìn thấy bóng
lưng của hai người bọn họ càng lúc càng xa, tên thanh niên tóc vàng lúc này đã
mệt đến muốn đứt hơi.


Mặc dù hắn là một gã háo sắc, nhưng thể lực lại không cho
phép, nên chỉ có thể tức giận, hướng về phía mấy tên đàn em của mình trút giận.
“Lũ ngu, tất cả
tụi bây toàn là lũ ngu! Mẹ nó, món ăn đã dâng tới miệng, còn để cho nó chạy mất!”
Trước cơn thịnh
nộ của tên thanh niên tóc vàng, mấy tên du côn chỉ có thể hậm hực, mắng thầm
hai người Tô Hỷ Lai ở trong bụng, cũng không có ai dám can đảm, hướng về phía
tên thanh niên tóc vàng này nghị luận.
“Ha ha ha!”
Ở một chỗ góc
khuất của một con hẻm nhỏ, Tô Hỷ Lai và Trịnh Hồng Ngọc sau khi chạy thoát khỏi
đám du côn, lưng tựa vào trên vách tường, đưa mắt nhìn nhau cười lên một trận.
“Đồ háo sắc,
tôi không nghĩ đến anh lại biết đánh nhau, hơn nữa còn chạy rất nhanh?!”
Trịnh Hồng Ngọc
vừa thở hổn hển, vừa nhìn về phía Tô Hỷ Lai, nhếch môi lên cười nói.
Đối với cách
xưng hô của cô gái này, Tô Hỷ Lai cũng không thèm để ý, còn cố tình cười khẩy,
đáp lại.
“Cô cũng vậy!
Cô ra tay thật sự rất độc, một chiêu đánh gục tên lưu manh kia, hơn nữa tốc độ
cũng không kém tôi là bao nhiêu?!”
Hai người này
vừa nói chuyện, vừa liếc mắt nhìn nhau, một bộ không ai ưa ai, bốn mắt còn trợn
trừng nhìn nhau, chỉ thiếu điều kéo lên tay áo, xông vào đánh nhau một trận.
Không biết trợn
mắt nhìn nhau được bao lâu, lúc này trong mũi của Trịnh Hồng Ngọc mới hừ hừ lên
vài tiếng, rồi sau đó liếc mắt nhìn về phía Tô Hỷ Lai.
“Coi như bây
giờ chúng ta không ai nợ ai.

Nếu như sau này có duyên gặp lại, tốt nhất là anh
hãy tránh xa tôi ra một chút.

Hơn nữa, nếu anh còn dám dùng ánh mắt đó nhìn
tôi, thì hãy coi chừng tôi đó! Hừ hừ!”
Trịnh Hồng Ngọc
vừa nói, vừa dùng mấy đầu ngón tay làm ra hành động móc mắt, hướng về phía Tô Hỷ
Lai hù dọa.
Trước ánh mắt
như muốn ăn tươi nuốt sống của Tô Hỷ Lai, cô vô cùng đắc ý, huýt sáo bước nhanh
về phía đường lớn, dự định đón một chiếc xe taxi để quay trở về nhà.
Nhưng ngay lúc
này, từ bên trong góc khuất của con hẻm nhỏ phía đối diện, đột nhiên lao nhanh
đến một cái bóng đen, hướng về phía thân hình của Trịnh Hồng Ngọc đụng mạnh.
“Á!!!”
Trước ánh mắt
sững sờ của Tô Hỷ Lai, trong miệng của Trịnh Hồng Ngọc phát ra một tiếng kêu thảm.
Đồng thời, cái bóng đen kia cũng nhanh chóng lẫn vào trong bóng tối, biến mất

không thấy.
Đợi cho đến
lúc Tô Hỷ Lai định thần nhìn lại, thì thân hình của Trịnh Hồng Ngọc đã đổ gục
xuống mặt đường, phía dưới bụng của cô là một vũng máu đỏ tươi, trong ánh đèn
neon màu vàng, tạo thành một thứ huyễn ảnh, vô cùng thê lương.
“Cô hãy cố gắng
lên, đừng nhắm mắt lại, tôi sẽ nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện!”
Bế trên tay thần
hình mềm nhũn, đầy máu của Trịnh Hồng Ngọc, Tô Hỷ Lai vô cùng gấp gáp, hướng về
phía con đường phía trước mặt chạy đi.
“Tôi… tôi có
phải… sắp… sắp chết rồi không?”
Hơi thở của Trịnh
Hồng Ngọc lúc này đã trở nên vô cùng yếu ớt, cô cố gắng nắm chặt lấy cánh tay của
Tô Hỷ Lai, trên miệng không ngừng mấp mấy cánh môi, từ trong cuốn họng phát ra
những lời không được rõ ràng.
“Cô không được
nghĩ quẩn, người tốt sống không lâu, người xấu sống vạn năm.

Nên cô cứ yên tâm
đi, tính tình của cô xấu như vậy, nhất định sẽ không chết sớm được đâu!”
Tuy biết rằng
Tô Hỷ Lai đang muốn trêu chọc để cho mình tỉnh táo, nhưng Trịnh Hồng Ngọc vẫn
có mấy phần tức giận, nhịn không được liếc mắt nhìn hắn một cái.
Chỉ có điều,
lúc này trên mặt của cô đã trắng bệch, cái liếc mắt này của cô thật sự là dọa
cho Tô Hỷ Lai muốn nhảy dựng.
“Này này, cô
không nên dọa người như vậy được không? Tôi thật sự sẽ bị cô dọa sợ, rồi vứt cô
xuống giữa đường đấy!”
“Anh dám!”
Ôm theo Trịnh
Hồng Ngọc vừa tranh cãi, vừa chạy đi.

Không biết bản thân chạy đi bao lâu, vượt
qua bao nhiêu con phố.

Lúc này, phía trước mặt của Tô Hỷ Lai chính là cánh cổng
bệnh viện thành phố.
“Chú bảo vệ
ơi, bạn cháu cần phải cấp cứu gấp, chú có thể liên hệ với bác sĩ, tiến hành cấp
cứu cho cô ấy được không?”
Hơi thở của Tô
Hỷ Lai đã trở nên hổn hển, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu của
Trịnh Hồng Ngọc.

Hơn nữa, cô lúc này vì mất máu quá nhiều nên ngất lịm đi,
trong lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi trở nên gấp gáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận