Chàng Rể Đào Hoa


Thời gian từ lúc cuộc gọi của kẻ bắt cóc gọi đến, cho đến khi chiếc xe taxi lao nhanh ra khỏi thành phố, lúc này vừa vặn trôi qua hơn mười phút.

Cuối cùng, chiếc xe taxi cũng dừng lại ở một bãi đất trống, nằm trong khu đô thị số 3 đã bị bỏ hoang nhiều năm.
Vừa xuống xe, Tô Hỷ Lai liền nhét vào trong tay của người tài xế taxi toàn bộ số tiền mặt mà anh có được.

Sau đó, thân hình của anh ta tức tốc hướng về phía bãi đất trống kia chạy đi.
Người tài xế xe taxi vốn còn muốn hô lên, đem tiền trả lại cho Tô Hỷ Lai.

Nhưng bóng lưng của anh ta đã nhanh chóng biến mất trong đêm tối.

Mặc dù vừa rồi người tài xế này thật sự rất nghĩa khí, nhưng anh ta cũng không phải là kẻ ngốc.
Thấy Tô Hỷ Lai chạy đi vội vàng như vậy, hơn nữa nơi này lại vô cùng vắng vẻ.

Anh ta biết được việc này thật sự không hề đơn giản, thế nên anh ta không dám lưu lại lâu, nhanh chóng quay đầu xe, lái xe chạy đi.
Nhưng lúc rời đi, trong miệng anh ta vẫn không nhịn được lẩm nhẩm.
“Hy vọng là cậu ta sẽ không có việc gì xảy ra.

Có lẽ, mình cũng nên đem chuyện này báo cho cảnh sát?!”
Tất nhiên, những chuyện xảy ra ở bên trong xe taxi, Tô Hỷ Lai cũng không biết được.

Lúc này, anh ta vừa chạy vào bên trong bãi đất trống không được bao lâu, thì phía trước đã thấy một tòa nhà ba tầng cũ kỹ, hoang phế.

Phía trên những vách tường loang lổ, còn có không ít dây leo bám vào.
Nhưng bước chân của anh ta chỉ đi được vài bước, lập tức đã phải dừng lại.


Bởi vì, lúc này ở xung quanh khu nhà bị bỏ hoang, có mấy cái bóng áo đen cầm theo súng ngắn đi tới, họng súng của bọn họ đang chĩa thẳng về phía đỉnh đầu của Tô Hỷ Lai.
“Đứng lại!”
Nhìn thấy những người này xuất hiện, Tô Hỷ Lai cũng không mấy bất ngờ.

Chỉ có điều, sau khi nhìn thấy số liệu từ trên đỉnh đầu của bọn họ, sắc mặt của Tô Hỷ Lai khẽ biến một cái.
May là lúc này trời tối, biểu hiện của anh ta cũng không quá làm cho bọn họ chú ý.
“Vợ tôi đâu? Tôi muốn được nhìn thấy cô ấy!”
Mặc dù trong lòng đang rất rối loạn, nhưng bên ngoài Tô Hỷ Lai vẫn cố giữ lấy bình tĩnh.
Đám người áo đen nghe được yêu cầu của Tô Hỷ Lai, cũng không có ai đáp lại.

Bọn họ vẫn một mực duy trì tư thế, chĩa họng súng đen ngòm của mình về phía Tô Hỷ Lai.
Sau một lúc, tiếng chuông điện thoại ở trong túi quần của Tô Hỷ Lai đột nhiên vang lên.

Sau khi anh ta liếc mắt nhìn thấy đám người áo đen này không có phản ứng gì, anh ta mới lấy điện thoại ra, gạt màn hình sang nghe.
“Tôi đã đến rồi, vợ tôi ở đâu? Tôi muốn được gặp cô ấy!”
Vừa bắt máy lên, Tô Hỷ Lai liền nói ra yêu cầu của mình.

Nhưng âm thanh ở bên trong điện thoại, vẫn không có đáp lại.
Mãi một lúc sau, đột nhiên có giọng nói truyền đến.
“Chồng cô đã đến, cô có muốn nghe anh ta nói chuyện với cô hay không?”
“Các người muốn làm gì? Các người mau thả tôi ra, tôi không hề quen biết anh ta! Chúng tôi đã ly hôn rồi, tôi với anh ta không có bất kỳ quan hệ gì hết!”
Nghe được giọng nói quen thuộc ở bên trong điện thoại, xác định được là tiếng của vợ mình.

Tô Hỷ Lai rất muốn lên tiếng hỏi thăm tình huống của cô.


Nhưng lúc này, âm thanh ở bên trong điện thoại đã chuyển giọng.
“Được rồi, vừa rồi anh cũng đã nghe được giọng nói của vợ anh.

Bây giờ, anh hãy đi vào trong này đi.

Chúng ta có thể bàn bàn điều kiện với nhau!”
Cũng không biết đám người mặc áo đen ở bên ngoài này làm sao nhận được tín hiệu của kẻ bắt cóc ở trong điện thoại.

Sau khi cuộc trò chuyện của hai người kết thúc, bọn họ cũng không ngăn cản Tô Hỷ Lai đi vào bên trong.
Đợi cho đến lúc bước chân của Tô Hỷ Lai chính thức đặt vào bên trong tòa nhà ba tầng bị bỏ hoang.
Lúc này, anh ta mới nhìn rõ người ngồi ở trước mặt mình là một gã đàn ông trung niên, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác da màu đen che kín cổ.

Trên mặt của người đàn ông này, còn đeo một cái mắt kính khá to, hầu như đã che đi hết phân nửa khuôn mặt của ông ta.

Với lại, trên đầu của ông ta, còn đội một chiếc mũ cao bồi, trên miệng ngậm lấy tẩu thuốc, thật sự có mấy phần phong cách cổ điển phương Tây.
Bất quá, vừa nhìn thấy người đàn ông trung niên mặc áo đen này, sắc mặt của Tô Hỷ Lai liền trở nên khó chịu.
“Thì ra là ông?”
Sở dĩ Tô Hỷ Lai phản ứng như vậy, bởi vì anh ta nhận ra được, gã này chính là người đã tìm đến mình mấy hôm trước, còn nói kế hoạch dùng để đối phó nhà họ Tô, lấy lại tài sản cũng như những thứ liên quan đến mẹ anh.
Đáng tiếc, lời đệ nghị của kẻ này không thể nào mê hoặc được Tô Hỷ Lai.

Anh ta cảm thấy, hiện tại mình không có bất kỳ một mối liên hệ gì với nhà họ Tô.


Vĩnh viễn, anh ta cũng không muốn trở lại ngôi nhà đó thêm một lần nào nữa.
Thế nhưng, Tô Hỷ Lai lại không nghĩ đến, kẻ đó hôm nay lại muốn bắt cóc Triệu Nhiễm Từ để uy hiếp mình.

Chuyện này, thật sự đã làm cho Tô Hỷ Lai động nộ.
“Ha ha ha, Tô thiếu gia, không phải là tôi thì cậu nghĩ là ai? Tôi đã nói qua với cậu rồi, nếu như cậu đồng ý đề nghị trước đó của tôi, thì chúng ta sẽ có một cuộc hợp tác vui vẻ, vợ cậu cũng không xảy ra biến cố như ngày hôm nay!”
Mặc dù không nhìn thấy được Triệu Nhiễm Từ bị trói ở đây.

Nhưng Tô Hỷ Lai biết rõ, cô chỉ bị giam giữ ở trong phạm vi gần đây mà thôi.

Chính vì thế, lúc này anh ta tỏ ra vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng đáp lại.
“Rốt cuộc thì ông muốn gì? Chỉ cần điều kiện mà ông đưa ra phù hợp với năng lực của tôi, tôi sẽ nhất định thỏa mãn cho ông.

Nhưng trước đó, tôi muốn được nhìn thấy vợ tôi an toàn, cũng không phải chỉ nghe được âm thanh của cô ấy thông qua điện thoại như vừa rồi!”
Nghe được những lời này của Tô Hỷ Lai, sắc mặt của gã đàn ông trung niên bỗng nhiên biến đổi.

Âm thanh của ông ta dường như có mấy phần lạnh lùng hơn.
“Tô thiếu gia, có vẻ như cậu đã hiểu lầm gì đó rồi phải không? Tôi mời cậu đến đây, không phải là để bàn điều kiện với cậu.

Mà thứ tôi muốn, chính là yêu cầu cậu thực hiện theo điều kiện của chúng tôi!”
Tô Hỷ Lai nghe xong thì khẽ nhíu máy.

Nhưng một lúc sau, anh ta chỉ có thể thở ra một hơi, nói ra.
“Được rồi, vậy ông có điều kiện gì, cứ nói thẳng ra đi, tôi sẽ đáp ứng hết mọi yêu cầu của ông!”
Nghe Tô Hỷ Lai nói như vậy, lúc này người đàn ông áo đen mới vui vẻ, mỉm cười một cái.
Nhưng ngay vào lúc này, sắc mặt của ông ta bỗng nhiên biến đổi.

Ngay sau đó, vẻ mặt của ông ta vô cùng tức giận quát lên một tiếng.
“Tô thiếu gia, cậu làm như vậy là có ý gì? Có phải cậu muốn, tự mình đi nhặt xác vợ của mình trở về hay không?”
Phản ứng lúc này của người đàn ông áo đen, hoàn toàn ngoài sự dự đoán của Tô Hỷ Lai.


Anh ta vô cùng kinh ngạc, nói ra.
“Ông nói vậy là có ý gì?”
Bất quá, rất nhanh Tô Hỷ Lai liền biết được đáp án.
Ngay sau khi lời nói của anh ta vừa thốt ra khỏi miệng, thì phía bên ngoài cũng bắt đầu vang lên những tiếng súng nổ.

Tiếng súng càng lúc càng gần, mà vị trí của chúng, lại đang hướng về phía căn nhà ba tầng anh ta đang đứng.
Đùng! Đùng! Đùng!
“Chết tiệt, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Cho đến lúc này, Tô Hỷ Lai vẫn chưa thể nào hiểu được có chuyện gì đang diễn ra bên ngoài.

Rõ ràng, anh ta đang cùng với người đàn ông áo đen bàn điều kiện, làm sao bên ngoài lại có tiếng súng nổ.
Hơn nữa, nhìn động tác của những người này, dường như là đang hướng về phía những kẻ áo đen này xông tới.
Bất quá, Tô Hỷ Lai cũng rất nhanh phản ứng lại.

Anh ta lóe thân người lên, lao nhanh về phía gã đàn ông mặc áo đen đang ngồi ở trước mặt.
Nhưng cũng vào lúc này, trên đỉnh đầu của người đàn ông mặc áo đen bỗng nhiên hiện lên một cái điểm đỏ.

Ngay sau đó, một tiếng súng trầm thấp vang lên.
Tiếp theo, trên trán của gã đàn ông này liền xuất hiện một cái lỗ máu, sau đó cả thân hình của ông ta nhanh chóng đổ gục xuống đất.
Cho đến lúc chết, ánh mắt của ông ta vẫn không thể nào tin được, trừng thẳng về phía Tô Hỷ Lai, bên trong mang theo dáng vẻ phẫn nộ, cùng không cam lòng.
Thế nhưng, chính Tô Hỷ Lai cũng cảm thấy ngây dại, anh ta hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra vào lúc này.
“Cậu chủ, cậu không sao chứ?”
Trong lúc Tô Hỷ Lai còn đang thẫn thờ, bỗng dưng phía sau lưng của anh ta truyền đến một giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Đợi cho đến khi anh ta quay đầu nhìn lại, thì mới thấy rõ có mấy người đang đi đến.
“Tại sao ông lại ở đây?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui