Chàng Rể Đào Hoa


“Á…”
“Giết người, giết người rồi!”
Dường như ngay lập tức, phía bên trong khách sạn liên tiếp vang lên những tiếng thét vô cùng kinh hãi.
Trong khi đó, sắc mặt của Trịnh Tố Trinh lúc này đã trở nên trắng bệch.

Cô hoàn toàn không hiểu, những tên lưu manh này vì sao lại tấn công Tô Hỷ Lai.
“Anh Hỷ Lai!”
Nhưng đến khi cô phục hồi lại tinh thần, thì một hình ảnh vô cùng kỳ dị xảy ra.
Đám lưu manh với hung khí trên tay, liên tiếp nện lên trên người của Tô Hỷ Lai, nhưng Tô Hỷ Lai lúc này chỉ ôm đầu, hạ thấp người xuống, mà bộ dáng của anh ta dường như không chút tổn hao nào.
“Cái này…”
Dường như tất cả mọi người cũng bắt đầu nghi ngờ về ánh mắt của mình.

Trong khi đó, đám lưu manh giống như gặp quỷ, cả bọn đều mặt mày tái xanh.
Bọn chúng cũng không biết được rằng, trong đầu của Tô Hỷ Lai lúc này đang vang lên những âm thanh vô cùng quen thuộc.
“Tích tích… hệ thống cập nhật hoàn tất!”
“Tích tích… cảnh báo nguy hiểm! Cảnh báo nguy hiểm!”
“Xác nhận ký chủ gặp phải tình huống nguy cấp cấp độ ba, có nguy cơ cao dẫn đến thương tật hoặc từ vong.

Cho nên, hệ thống tự động mở ra hệ thống phòng vệ, thời gian duy trì trong vòng ba phút!”
“Tích tích… hệ thống phòng vệ tự động đã được triển khai, mời ký chủ lưu ý, cần nhanh chóng rời khỏi phạm vi nguy hiểm! Tích tích…”
Nghe được những âm thanh của hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo xuất hiện trong đầu, Tô Hỷ Lai rốt cuộc cũng bừng tỉnh.
Anh ta nhanh chóng vung lên nắm tay, chụp lấy một thanh sắt đang vụt về phía mình.

Đồng thời, anh ta vung chân, đạp thẳng vào ngực của một gã lưu manh đang lao về phía mình.
Răng rắc…
“Á!”
Thanh sắt bị bẻ gãy, lồng ngực của tên lưu manh vừa mới bị Tô Hỷ Lai đạp trúng vang lên những tiếng xương gãy vỡ.


Đồng thời, trong miệng của gã này còn phát ra một âm thanh vô cùng thảm thiết.
Hầu như động tác của đám lưu manh lúc này dừng lại một giây.

Ngay sau đó, có một tên không nhịn được, kinh hãi hô lên một tiếng.
“Hắn… hắn không phải là người…”
Thế nhưng, động tác của Tô Hỷ Lai cũng không có dừng lại ở đó.

Sau khi đạp bay một tên lưu manh, lúc này thân hình của anh ta lóe lên, lao vụt tới bên cạnh một tên lưu manh khác.
Kẻ này, từ đầu đến cuối đều ra tay cực kỳ hung ác.

Tuy rằng trong lúc ôm đầu.

Tô Hỷ Lai cũng không nhìn kỹ được khuôn mặt của tên lưu manh này.

Nhưng nhìn thấy đôi giày màu đỏ, cùng với giọng nói quen thuộc của hắn, Tô Hỷ Lai không nhịn được, tung ra một cước.
“Á, cứu mạng!”
Tên lưu manh này bị một cược của Tô Hỷ Lai đạp trúng, không khỏi kinh hãi hô lên một tiếng.
Mà lúc này, đám lưu manh còn lại cũng kịp thời phản ứng.

Chỉ có điều, lần này bọn họ không có công kích về phía Tô Hỷ Lai, mà đều đồng thanh hô lên một tiếng.
“Chạy, chạy mau!”
Thật sự, những gì vừa mới xảy ra hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của đám lưu manh này.

Kẻ bị bọn chúng tấn công, không những không có một chút tổn hao nào.

Hơn nữa, người tay ra tay cực kỳ hung ác.


Tiện tay liền có thể bẽ gãy thanh sắt ở trong tay bọn chúng.

Với lại, tốc độ cũng như sức mạnh của kẻ này quá mức kinh người.
Cho dù bọn chúng đều là lưu manh, thường xuyên ra ngoài đánh nhau.

Nhưng từ trước đến nay, bọn chúng chưa hề gặp qua một trường hợp nào giống như Tô Hỷ Lai bây giờ.
Chính vì thế, sau khi có người đầu tiên bỏ chạy, cả đám còn lại đều thi nhau xem ai là người chạy nhanh nhất.

Kể cả hai tên lưu manh bị Tô Hỷ Lai đánh cho gãy xương, bọn chúng lúc này cũng chạy không thua kém gì đồng bọn.
“Anh, anh Hỷ Lai, anh không sao chứ?”
Cho đến lúc này, Trịnh Tố Trinh mới thật sự hoàn hồn lại.

Cô lo lắng đi tới trước mặt của Tô Hỷ Lai, quan sát tình huống trên người của anh.

Khi tận mắt chứng kiến toàn bộ cơ thể của anh ta không chút hư hao nào, cô mới có thể yên tâm thở ra một hơi.
Mà lúc này, phía bên ngoài khách sạn đột nhiên vang lên tiếng còi xe cảnh sát.

Ngay sau đó, một chiếc xe công vụ màu đen nhanh chóng tấp vào.
Người bước xuống xe đầu tiên là một nữ cảnh sát chân dài, trong bộ đồng phục màu xanh vô cùng bắt mắt.
Tiếp theo, ba người cảnh sát đi cùng trên xe cũng bước xuống.

Nhưng ánh mắt của Tô Hỷ Lai lúc này, không ngừng nhìn về phía nữ cảnh sát xuất hiện đầu tiên.
“Vừa rồi là ai báo cảnh sát?”
Người lên tiếng lúc này, chính là nữ cảnh sát xinh đẹp của đội cảnh sát cơ động thành phố.

Hiển nhiên, nữ cảnh sát này đối với Tô Hỷ Lai cực kỳ quen thuộc.


Bởi vì, cô ta chính là Lưu Thục Hiền, người liên tục gây ra khó khăn cho anh suốt mấy ngày qua.
“Là… là tôi!”
Sau khi nghe được nữ cảnh sát hỏi đến, một nhân viên bảo vệ ở bên trong khách sạn vội vàng chạy ra, đem tình huống vừa mới diễn ra nói rõ cho nữ cảnh sát này biết.
Nghe nhân viên bảo vệ tường thuật một hồi, ánh mắt của Lưu Thục Hiền không khỏi liếc nhanh về phía một góc bên trong hành lang khách sạn.

Vừa nhìn thấy thân ảnh của Tô Hỷ Lai đứng cùng với Trịnh Tố Trinh, ánh mắt của cô không khỏi lóe lên một tia sáng kỳ dị.
Ngay sau đó, chiếc chân dài của cô nhanh chóng di chuyển về phía Tô Hỷ Lai.
“Lại là anh sao?”
Nhìn biểu hiện, cũng như giọng điệu lúc này của cô, Tô Hỷ Lai không khỏi nhíu mày, nói ra.
“Này cô cảnh sát, cô nói vậy là có ý gì? Vừa rồi là tôi bị người ta đánh, cũng không phải là tôi ra tay đánh người!”
“Hừ, anh đừng tưởng là tôi không có biết gì.

Vừa rồi tôi đã nghe nhân viên ở trong khách sạn tường thuật lại.

Rõ ràng anh đánh người bị thương.

Hơn nữa, trên người anh không có một chút thương tích nào.

Xem chừng, là anh đi ra ngoài gây sự, cho nên mới bị người ta đánh.

Với lại, mấy tháng gần đây tình hình tội phạm ở trong thành phố rất yên ổn.

Nhưng kể từ lúc nhìn thấy anh, làm như thế nào lại có nhiều trận ẩu đả, đánh nhau như vậy?”
“Cô…”
Nhìn thấy nữ cảnh sát này không chịu nói lý lẽ, trong lòng của Tô Hỷ Lai cảm thấy vô cùng tức giận.

Nhưng lúc này, Trịnh Tố Trinh đứng ở bên cạnh đã nhịn không được, liền lên tiếng xen vào.
“Thưa cô cảnh sát, tôi mặc dù không biết cô và bạn trai của tôi rốt cuộc có xích mích gì với nhau.

Nhưng những lời vừa rồi cô nói thật sự là hơi có chút quá đáng.


Rõ ràng, bạn trai của tôi bị đám lưu manh kia đánh.

Tất cả những người ở đây đều có thể làm chứng được.

Nếu như không phải bạn trai của tôi có một chút bản lĩnh, phản xạ nhanh, hiện tại anh ấy đã bị người ta đánh đi nhập viện rồi!”
Lời này của Trịnh Tố Trinh thật sự không có nói quá.

Với tình huống vừa rồi, đổi lại là một người khác, trăm phần trăm là đã nhập viện.

Hơn nữa, hậu quả sợ rằng cũng không đơn giản như vậy.
Nhưng ai biết được, trên người của Tô Hỷ Lai lại có hệ thống, có được công năng đặc dị, có thể mở ra hệ thống phòng vệ tự động, nên anh ta hiện tại mới hoàn hảo đứng ở trước mặt mọi người.
Nghe được những lời phân tích rõ ràng của Trịnh Tố Trinh, nhất thời nữ cảnh sát Lưu Thục Hiền cũng không có lời gì để đáp lại.

Nhưng trong lòng của cô ta, đối với Tô Hỷ Lai không biết vì sao, lúc nào cũng có cảm giác khó chịu.
Chính vì thế, cô ta mới nhịn không được, lẩm bẩm ở trong miệng.
“Cũng không phải là anh ta không có bị thương hay sao? Còn tỏ ra vẻ với tôi làm gì?”
Nếu như nghe được những lời này từ trong miệng của cô ta nói ra, sợ rằng Trịnh Tố Trinh đã nhịn không được, đứng ra phân rõ phải trái với cô ta.
Chỉ có điều, âm thanh của Lưu Thục Hiền thật sự rất nhỏ, nên ngoại trừ người có thính lực tốt như Tô Hỷ Lai là có thể nghe được, thì những người khác cũng không biết cô ta đang nói nhẩm gì ở trong miệng.
Tuy trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhưng lúc này Tô Hỷ Lai cũng không muốn hơn thua với nữ cảnh sát chân dài này.
Anh ta nhanh chóng kéo lấy tay của Trịnh Tố Trinh, xoay người với ý định rời đi.

Mà sau khi đối chiếu với lời khai từ những người xung quanh, Lưu Thục Hiền thật sự không có lý do gì để ngăn cản hai người ở lại.
Thế nên, cô ta chỉ có thể trừng mắt nhìn lấy Tô Hỷ Lai bỏ đi.

Sau đó, cô cũng nhanh chóng xoay người lên xe, cùng với đồng đội của mình trở về trụ sở công an thành phố.
Thế nhưng, ngay vào lúc này, ở sau lưng của cô đột nhiên vang lên một tiếng súng nổ.

Đồng thời, âm thanh kinh hãi của một người nào đó vang lên.
“Cẩn thận!”
Đùng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui