Lúc này, Hà Huy Toàn mới giật mình quay đầu nhìn lại.
Khi hắn thấy một người phụ nữ trẻ đẹp, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, bên dưới là chiếc váy đen bó ngang đầu gối, từ phía trên bước xuống, trong ánh mắt của hắn nhất thời hiện lên một tia tham lam.
Nhưng sau khi nhìn rõ được khuôn mặt của người phụ nữ này.
Hơn nữa, đi bên cạnh của cô còn có rất nhiều nhân viên cao cấp trong công ty, sắc mặt của Hà Huy Toàn không khỏi trở nên tái nhợt.
“Giám… giám đốc!”
Quả thật, người vừa mới lên tiếng chính là giám đốc của trung tâm thương mại Trường Thịnh, cũng chính là Trịnh Tố Trinh.
Thế nhưng, tiếng hô này của Hà Huy Toàn cũng không làm cho Trịnh Tố Trinh chú ý đến, bước chân của cô đang nhanh chóng đi về phía Tô Hỷ Lai.
“Anh Hỷ Lai, anh mới tới à? Tôi còn đang muốn gọi điện thoại để gặp anh bàn bạc một số việc, nếu như anh đã tới rồi thì hãy lên văn phòng của tôi đi!”
Trịnh Tố Trinh vừa đi tới, trên người của cô vừa tỏa ra một loại mùi hương thơm ngát.
Đứng ở một bên, Triệu Nhiễm Từ ngửi được mùi hương nước hoa quen thuộc này, hai hàng lông mày của cô không khỏi nhíu lại.
Đồng thời, trong lòng của cô đang suy nghĩ, rốt cuộc người phụ nữ này là ai? Và có quan hệ thế nào với chồng mình?
“A, Nhiễm Từ, em cũng đến rồi à? Thật may quá, chị còn tưởng là em phải chiều mới tới.
Hiện tại giám đốc đang muốn xem bản dự án trước đó của chúng ta.
Nhưng chương trình này chị đã giao cho em hết rồi, lúc này chị cũng không biết lấy đâu ra bản thảo để phúc đáp lại cho giám đốc.
Em đến lúc này thật sự là may quá!”
Ngay lúc Triệu Nhiễm Từ còn đang nghi hoặc về mối quan hệ giữa Tô Hỷ Lai và Trịnh Tố Trinh, thì một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, dáng người cũng rất xinh đẹp, đột nhiên bước về phía bên này, hô khẽ lên một tiếng.
Nhìn thấy người này, cơ mặt của Triệu Nhiễm Từ mới hơi giãn ra một chút.
Đồng thời, cô cũng hướng về phía người phụ nữ này, khẽ cười lên một tiếng.
“Chị Chi!”
Người phụ nữ này có tên là Lưu Quỳnh Chi, là trưởng bộ phận kinh doanh của trung tâm thương mại.
Lưu Quỳnh Chi đối với Triệu Nhiễm Từ có tình cảm rất tốt.
Chính vì thế, sau khi nhìn thấy Triệu Nhiễm Từ đã xuất viện đi làm trở lại, cô không khỏi vui mừng, lên tiếng chúc mừng.
“Hay quá, hôm trước nghe nói em bị té xe, bị thương, chị lo gần chết.
Bây giờ nhìn em khỏe mạnh như vậy, chị có thể an tầm rồi.
À, đây là giám đốc mới của chúng ta, em mau lên đây chào giám đốc một tiếng đi!”
Lưu Quỳnh Chi nhanh chóng kéo tay đưa Triệu Nhiễm Từ đi đến trước mặt của Trịnh Tố Trinh, sau đó niềm nở giới thiệu.
“Giám đốc, đây là nhân viên cấp dưới của tôi.
Cô ấy tên là Triệu Nhiễm Từ, năng lực làm việc rất tốt.
Hơn nữa, cô ấy là người vô cùng chăm chỉ, tương lai sẽ tạo ra rất nhiều lợi ích cho công ty!”
Nghe được những lời giới thiệu của Lưu Quỳnh Chi, trên khuôn mặt của Trịnh Tố Trinh không hề có bất kỳ một biểu hiện bất thường nào.
Thậm chí, cô còn cố tỏ ra thân thiện, đưa một tay về phía Triệu Nhiễm Từ, mỉm cười.
“Chào cô Từ, tôi tên là Trịnh Tố Trinh, là giám đốc tạm thời của trung tâm thương mại này.
À, mặc dù cô không biết tôi, nhưng mối quan hệ giữa tôi và chồng cô rất tốt, nên hôm qua tôi có nghe anh ấy nhắc tới cô!”
Cảm nhận được ẩn ý bên trong lời nói của Trịnh Tố Trinh, sắc mặt của Triệu Nhiễm Từ lập tức biến đổi.
Thế nhưng, cô vẫn khách sáo, đưa tay về phía Trịnh Tố Trinh, khẽ nắm lại.
“Vậy thì ngại quá, chồng tôi là một người đàn ông rất thương vợ.
Anh ấy thường hay nhắc đến tôi ở trước mặt người khác cũng là một việc hết sức bình thường.
Hơn nữa, dạo này tôi đang có thai, sợ là anh ấy khó có thể ra ngoài thường xuyên được!”
Nghe được lời nói này của Triệu Nhiễm Từ, nụ cười ở trên mặt của Trịnh Tố Trinh hơi ngưng lại.
Nhưng ngay sau đó, bàn tay của Trịnh Tố Trinh cũng buông lỏng ra, mỉm cười nói.
“Không sao, hiện tại chức vị trưởng bộ phân an ninh của công ty đang trống.
Theo tôi thấy, với năng lực của anh Hỷ Lai, anh ấy nhất định có thể làm tốt được việc này.
Vì vậy, việc anh ấy có ra ngoài thường xuyên hay không, cũng không ảnh hưởng gì đến tình cảm của hai chúng tôi!”
Lần này, toàn bộ những người có mặt ở đây đều không khỏi kinh ngạc, đưa ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Tô Hỷ Lai.
Trong mắt bọn họ, ngoài sự hâm mộ, đố kỵ, còn tỏ ra vô cùng nghi ngờ về mối quan hệ giữa Tô Hỷ Lai và nữ giám đốc mới được bổ nhiệm này.
Chỉ có điều, trong lòng của Tô Hỷ Lai lúc này lại đang không ngừng kêu khổ.
Từ tình huống hiện tại, sợ rằng Triệu Nhiễm Từ cũng đã nghi ngờ về mối quan hệ giữa anh ta và Trịnh Tố Trịnh.
“Giám đốc, Tô Hỷ Lai chẳng qua chỉ là một tên nhân viên bình thường mà thôi.
Ngày bình thường, anh ta không những thường xuyên đến trễ, còn làm rất nhiều khách hàng phàn nàn về thái độ phục vụ của anh ta.
Tôi thấy, để anh ta đảm nhiệm một chức vụ quan trọng như vậy, hoàn toàn không phù hợp chút nào!”
Người lên tiếng lúc này là Hà Huy Toàn.
Bản thân hắn chẳng qua chỉ là tổ trưởng của tổ bảo vệ mà thôi, so với vị trí trưởng phòng an ninh mà Tô Hỷ Lai chuẩn bị đảm nhiệm phải thấp hơn mấy cấp.
Hơn nữa, trước đây hắn cùng với Tô Hỷ Lai từng có xung đột với nhau.
Nếu như lúc này để Tô Hỷ Lai thăng chức, chẳng phải là hắn sẽ gặp rắc rối hay sao?
Chính vì những suy nghĩ này, Hà Huy Toàn nhất thời nhịn không được, phải đứng ra nói mấy câu với giám đốc mới của mình.
Thế nhưng, hắn lại không biết rõ được mối quan hệ giữa Trịnh Tố Trinh và Tô Hỷ Lai.
Vì vậy, Hà Huy Toàn vừa mới lên tiếng xong, trong lòng hắn liền bắt đầu hối hận.
“Anh cảm thấy anh Hỷ Lai không đủ năng lực để đảm nhiệm vị trí này, chẳng lẽ, anh có thể đảm nhiệm được sao?”
Nghe được câu hỏi của Trịnh Tố Trinh, quả thật Hà Huy Toàn rất muốn nói ra một câu: “Tất nhiên là được!”
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt bất mãn lúc này của cô, cho dù là một kẻ ngu cũng có thể nghĩ ra được, chỉ cần hắn dám nói ra những lời như vậy, lập tức sẽ bị cô ta sa thải.
Chính vì thế, Hà Huy Toàn lúc này mới ấp úng nói không ra lời.
“Cái này… ý tôi… không phải là…”
“Hừ, cho dù anh có ý đó đi chăng nữa, thì vị trí này cũng không đến phiên một người như anh có thể đảm nhiệm.
Anh tốt nhất là nên an phận cho tôi, nếu không thì vị trí tổ trưởng này của anh tôi cũng sẽ đổi người!”
Trước khi đến đây nhậm chức, Trịnh Tố Trinh đã từng điều tra rất rõ về các hoạt động ở trong công ty.
Hơn nữa, sau khi biết được Tô Hỷ Lai làm việc ở đây, cô còn đặc biệt điều tra về các mối quan hệ của anh ta.
Thế nên, chuyện xích mích giữa Tô Hỷ Lai và Hà Huy Toàn cô hiểu rất rõ.
Hiện tại cô không đuổi Hà Huy Toàn đi, chẳng qua vì cô cảm thấy hắn ta chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi.
Nghe khẩu khí của Trịnh Tố Trinh, lúc này Hà Huy Toàn mặc dù rất tức giận, nhưng hắn ta lại không dám phản bác, chỉ có thể đem toàn bộ hận thù đổ hết lên trên đầu của Tô Hỷ Lai.
“Thằng khốn, nếu không phải tại mày tao làm sao sẽ bị mất mặt như vậy sao? Mày hãy đợi đấy cho tao!”
Hiển nhiên, những điều này Tô Hỷ Lai cũng không thể nào biết được.
Anh ta lúc này thật sự rơi vào tình huống vô cùng khó xử.
Bởi vì, ánh mắt của Triệu Nhiễm Từ lúc này đang nhìn về phía anh, bên trong mang theo rất nhiều oán hận.
Biết được chuyện giữa mình và Trịnh Tố Trinh nhất định đã bị Triệu Nhiễm Từ khám phá ra được, Tô Hỷ Lai chỉ có thể cười trừ, đi tới phía trước mặt của vợ mình, nói ra.
“Vợ à, hay là anh đưa em đến chỗ làm việc có được không? Hiện tại vết thương trên người của em vẫn còn chưa khỏi hẳn, anh nghĩ là anh phải đưa em đến chỗ làm việc thì anh mới có thể yên tâm được!”
“Không cần!”
Lời của Tô Hỷ Lai vừa mới nói xong, Triệu Nhiễm Từ đã lập tức bác bỏ.
Hơn nữa, cô còn cố ý gạt tay của chồng mình ra, dùng lấy một loại ánh mắt cực kỳ tức giận nhìn thẳng về phía anh.
Hiển nhiên, Trịnh Tố Trinh lúc này cũng không tỏ ra yếu thế.
Cô ta còn cố ý tiến gần hơn về phía Tô Hỷ Lai, cười nói.
“Anh Hỷ Lai, hay là anh cứ để cho vợ anh lên phòng làm việc trước đi, tôi với anh đi vào văn phòng, bàn chút vấn đề công việc, được không?”
Lần này, dù là người bên ngoài, cũng bắt đầu phát hiện ra được vấn đề.
Rõ ràng, vị giám đốc tân nhiệm này có quan hệ vô cùng thân thiết với Tô Hỷ Lai.
Hơn nữa, bộ dạng của bọn họ cũng không chỉ đơn giản là bạn bè đơn thuần, sợ rằng bên trong có một bí mật gì đó, mà người ở đây chưa biết được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...