Chàng Rể Đào Hoa


Tô Hỷ Lai cùng với Linh Minh Nguyệt rời đi không lâu, khi hai người lần nữa xuất hiện, lúc này cả hai đã cách xa thành phố Hải Châu không biết bao nhiêu cây số.

Nhưng mà, hoàn cảnh nơi này cực kỳ tươi mát, bầu không khí cũng trong lành, hoàn toàn không hề nhiễm chút bụi bẩn nào.
Đối với Linh Minh Nguyệt thì nơi này dường như rất quen thuộc.

Chỉ có Tô Hỷ Lai là hiếu kỳ, không rõ đây là nơi nào, làm sao lại có thể bảo trì được hình dạng thiên nhiên sơ khai đến như vậy?
“Thế nào, có phải là anh rất ngạc nhiên hay không? Nơi này là một trong những lãnh địa của cổ tộc chúng tôi.

Mặc dù nó chỉ nằm ở vị trí ngoài cùng nhất.

Nhưng chất lượng linh khí ở nơi này, so với toàn bộ địa cầu đều phải tốt hơn rất nhiều.

Hơn nữa, trong này còn sinh trưởng rất nhiều dược vật, có thể trợ giúp cho cổ tộc chúng tôi, vẫn luôn duy trì được khả năng tu luyện qua các đời.”
Nghe lời giải thích này của Linh Minh Nguyệt, Tô Hỷ Lai mới không khỏi giật mình, vội vàng cảm nhận lấy không khí xung quanh.

Quả nhiên, lời của Linh Minh Nguyệt không có lừa gạt anh.

Không khí nơi này, dường như ẩn chứa một loại năng lượng nào đó, mà mỗi lần Tô Hỷ Lai hít vào, đều có thể cảm nhận được cơ thể của mình đang không ngừng gột rửa.
Chỉ có điều, bởi vì bản thân của Tô Hỷ Lai không giống như những thành viên của cổ tộc, anh cũng không có phương pháp tu luyện.

Thế nên, những linh khí này, hoàn toàn không có cách nào tích trữ được.
“Hì hì, có phải vừa rồi anh mới cảm thấy, linh khí đi qua cơ thể của mình, sau đó rất nhanh liền bị xói mòn có đúng không? Mặc dù không biết vì sao anh có thể mạnh đến như vậy.

Nhưng mà, nếu như không có phương pháp tu luyện, thì bản thân anh không có cách nào hấp thu được linh khí xung quanh.

Chỉ cần, anh đồng ý chấp nhận làm theo yêu cầu của tôi, thì tôi sẽ tặng cho anh một bộ công pháp để tu luyện.

Anh có đồng ý hay không?”
Advertisement
Mặc dù biết rõ là Linh Minh Nguyệt đang cố ý để ép buộc mình.

Nhưng lời này của cô quả thật là hơi có chút làm cho Tô Hỷ Lai động tâm.

Chỉ là, lúc này anh lại lắc đầu, sắc mặt vô cùng nghiêm túc nói ra.
“Nếu như nhận lời của cô, tương lai sau này của tôi sẽ rất phiền phức.

Chính vì thế, dù cô có đem phương pháp tu luyện ra làm trao đổi, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý làm giao dịch này.

Nhưng mà, chỉ cần cô có thể giúp tôi đem con gái cứu trở về.

Tôi sẽ chấp nhận giao ra phương pháp điều chế nước thuốc cho cô.

Hơn nữa, một số bí mật ở trên người tôi, tôi cũng có thể trao đổi với cô!”
Vốn dĩ cho rằng sau khi cảm nhận được chỗ tốt từ linh khí, Tô Hỷ Lai nhất định sẽ bị đề nghị của mình làm cho động tâm.

Nhưng sau khi nghe được Tô Hỷ Lai “nhã nhặn” từ chối, sắc mặt của Linh Minh Nguyệt tỏ ra cực kỳ khó coi.
Nhưng mà, cô cũng không có tiếp túc đặt ra yêu cầu với Tô Hỷ Lai.

Mà lúc này, ánh mắt của cô hướng về một phía, cách nơi này khoảng chừng mấy chục dặm, nói ra.
“Đi về phía trước, khoảng chực hai mươi dặm, là vị trí mà kẻ bắt cóc con gái anh lần trước xuất hiện.

Chỉ có điều, kẻ này thân thủ thật sự rất quỷ dị.


Mặc dù tôi có thể cảm đoan đem hắn đánh bại.

Nhưng muốn bắt được hắn, để hắn đem con gái của anh giao ra, thật sự không phải là chuyện dễ dàng chút nào.”
Ban đầu, nghe Linh Minh Nguyệt tỏ ra sốt sắng, nói ra biện pháp đem tên bắt cóc kia tìm được.

Tô Hỷ Lai còn tưởng rằng kẻ này không quá khó đối phó.

Chỉ cần cả hai cùng phối hợp ra tay, liền có thể đem hắn chế phục được.
Nhưng mà, lúc này nghe được Linh Minh Nguyệt nói như vậy.

Hai đầu lông mày của Tô Hỷ Lai không khỏi nhíu chặt lại.
Advertisement
“Rốt cuộc kẻ đó là ai? Làm sao lại muốn bắt cóc con gái của tôi, còn đem trở về cổ tộc?”
Tô Hỷ Lai thật sự không có cách nào hiểu được.

Rốt cuộc trên người của con gái mình có đồ vật gì.

Vậy mà, lại có kẻ hướng đến con bé bắt đi.

Rất rõ ràng, mục đích của kẻ này hoàn toàn không giống như mấy người Nguyệt Phương.

Hẳn là, hắn muốn đem con gái của anh thật sự bắt đi.

Còn mục đích chính xác là gì, đến lúc này anh cũng không có cách nào nghĩ ra rõ ràng.
Thế nhưng, nghe được lời này của Tô Hỷ Lai, vẻ mặt của Linh Minh Nguyệt vậy mà lộ ra một chút ngạc nhiên.
“Anh thật sự không biết, con gái của anh rất đặc thù hay sao?”
Nói ra lời này, trong lòng của Linh Minh Nguyệt hơi có một chút hối hận.

Nhưng mà, lúc này vẻ mặt của Tô Hỷ Lai càng thêm ngơ ngác.
“Đặc thù? Cái gì đặc thù? Làm sao tôi không biết?”
Nhìn thấy phản ứng của Tô Hỷ Lai, Linh Minh Nguyệt rốt cuộc cũng tin tưởng, chính anh cũng không phát hiện ra được tình huống khác thường ở trên người của con gái mình.
Nhưng mà, lúc này Linh Minh Nguyệt lại không có ý định nói ra.

Cô rất tinh quái nhìn lấy Tô Hỷ Lai mỉm cười.
“Đặc thù? Con gái anh có đặc thù gì? Vừa rồi tôi có nói sao?”
Trong lòng biết rõ là Linh Minh Nguyệt đang cố ý.

Thế nhưng, Tô Hỷ Lai ngoài việc nghiến răng nghiến lợi, trừng lấy hai mắt nhìn cô.

Thật sự, anh cũng không có biện pháp nào để đối phó với cô gái này.
“Được rồi, được rồi! Không đùa giỡn với anh.

Kỳ thật, con gái anh có một loại huyết mạch vô cùng đặc thù, có thể dễ dàng đem linh khí hấp thu.

Hơn nữa, huyết mạch này của con gasi anh, còn có thể trợ giúp cho người bên cạnh, có thể nhanh chóng đột phá giới hạn tu vi.

Chính vì thế, con bé mới bị kẻ kia bắt đi!”
“Cái gì?!”
Nghe được lời này từ trong miệng của Linh Minh Nguyêt, Tô Hỷ Lai cảm thấy hết sức ngoài ý muốn lẫn kinh ngạc.

Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, anh cũng bắt đầu bình tĩnh trở lại.

Bởi vì, theo như lời nói của Linh Minh Nguyệt, thì tác dụng của con gái anh cực quan trọng.

Thế nên, tình huống của con bé lúc này vẫn có thể tạm thời an toàn.
Nhưng mà, lời nói tiếp theo của Linh Minh Nguyệt, lại để cho Tô Hỷ Lai bắt đầu rơi vào tình cảnh bất an.
“Thế nhưng, tác dụng này của con bé chỉ đối với tu sĩ có thực lực từ Thiên Mệnh cảnh trở xuống.

Ngược lại, người có cấp bậc như Thiên Mệnh cảnh, hoàn toàn không nhận được một chút xíu ảnh hưởng nào.

Hơn nữa, muốn đạt được hiệu quả của thiên phú do con anh tạo ra, thì đối phương cũng phải có một loại tư chất phù hợp.

Nếu không, mọi thứ chỉ là công cốc mà thôi!”
Suy nghĩ một hồi, quả thật lời này của Linh Minh Nguyệt không phải là nói dối.

Nếu không, ngay từ đầu cô ta đã đem con gái của anh mang đi, cũng không trực tiếp để cho người khác nhận được tiện nghi.
Thế nhưng, nếu như tình huống như vậy.

Chẳng phải, con gái của anh sẽ gặp phải nguy hiểm hay sao?
Nhìn thấu được suy nghĩ ở trong lòng của Tô Hỷ Lai lúc này.

Thế nên, Linh Minh Nguyệt mới nhoẻn miệng lên, mỉm cười.
“Anh không cần phải lo lắng.

Mặc dù mục đích của kẻ này không mấy thuần khiết.

Nhưng thật sự, từ trước đến nay danh tiếng của hắn cũng không tệ lắm.

Thế nên, anh có thể an tâm, tôi có thể nghĩ ra biện pháp, để khiến cho hắn đem con gái của anh giao ra.”
Mặc dù lời này của Linh Minh Nguyệt không mấy tin cậy.

Nhưng lúc này, Tô Hỷ Lai quả thật là không có cách nào.

Ở đây không giống như địa cầu, cũng không có được vệ tinh theo dõi.

Anh không thể nào thông qua hệ thống, đem hình ảnh ở xung quanh quét ngang được.
Chính vì thế, hiện tại Tô Hỷ Lai chỉ có thể đặt hết toàn bộ hy vọng lên trên người của Linh Minh Nguyệt.

Mong rằng, cô ta sẽ không giở ra thủ đoạn gì, để lừa gạt anh.
“Đi thôi!”
Giống như hiểu được suy tư ở trong lòng của Tô Hỷ Lai, Linh Minh Nguyệt lúc này mưới phất tay, dẫn đầu bay về phía trước.
Mà lúc này, ở trong tòa biệt thự số 1 Long Điền sắc mặt của Triệu Nhiễm Từ vô cùng tức giận, đứng bật dậy quát lên.
“Hả, cô nói cái gì? Anh Hỷ Lai vì cứu con gái của cô, mà đã mất tích từ đêm qua đến giờ? Chuyện này làm sao bây giờ cô mới chịu nói với tôi?”
Triệu Nhiễm Từ lúc này tỏ ra vô cùng tức giận.

Kỳ thật, hôm nay cô chỉ tình cờ nghe được, từ tối hôm qua tới giờ Tô Hỷ Lai vẫn chưa trở về.

Hơn nữa, toàn bộ thông tin của anh đều không cách nào liên lạc được.
Mặc dù hai người vẫn đang trong tình trạng chiến tranh lạnh, bởi vì Tô Hỷ Lai không những để cho Trịnh Tố Trinh dọn vào ở bên trong biệt thự của anh.

Hơn nữa, anh ta còn mang con riêng của mình về nhà sống chung.


Việc này đối với Triệu Nhiễm Từ mà nói, đây rõ ràng là một hành động hết quá đáng, cô không thể nào chấp nhận được.
Thế nhưng, ngay khi nghe được tin tức Tô Hỷ Lai bị mất tích.

Ngay lập tức, cô liền nhịn không được, vội vàng đi đến tìm gặp Trịnh Tố Trinh để nói cho ra lẽ.

Nhưng mà, lúc này đừng nói là Trịnh Tố Trinh.

Cho dù là Lương Tài, ông ta cũng không có cách nào tìm được vị trí của Tô Hỷ Lai.
“Hừ, cô tức giận cái gì chứ? Việc này cũng không phải là tôi cố ý gây ra.

Chuyện anh Hỷ Lai mất tích, tôi cũng đang rất sốt ruột.

Thế nên, cô đừng nghĩ rằng không có anh Hỷ Lai ở đây, liền có thể lên mặt với tôi!”
Ở trước mặt của Tô Hỷ Lai, Trịnh Tố Trinh còn có thể tỏ ra dịu dàng, chịu đựng.

Nhưng đối mặt với Triệu Nhiễm Từ, cô hoàn toàn không dễ dàng xuống nước một chút nào.
“Được, được lắm! Cô còn dám gọi tên của chồng tôi thân mật như vậy.

Cô nên biết rằng, hiện tại tôi mới là vợ chính thức của anh ấy.

Còn cô, chẳng qua chỉ là một người thứ ba mà thôi!”
Cho đến lúc này, Triệu Nhiễm Từ cũng không chịu yếu thế.

Đứng ở trước mặt của Trịnh Tố Trinh, ánh mắt của cô tràn ngập dáng vẻ oán hận.

Rất rõ ràng, chuyện lần trước Trịnh Tố Trinh cố tình gửi hình ảnh thân mật của mình và Tô Hỷ Lai đến, còn gián tiếp khiến cho sảy thai.

Đối với việc này, Triệu Nhiễm Từ kiên quyết không thể nào bỏ qua cho được.
Lúc này, nhìn thấy hai người phụ nữ của ông chủ tỏ ra quyết liệt như vậy, ngay cả Lương Tài cũng không dám ở lâu, chỉ có thể tìm cớ, rời khỏi biệt thự từ trước.
Duy chỉ có Rose là không có cách nào có thể rời đi được.

Bởi vì, mục tiêu bảo vệ của cô lúc này chính là hai người phụ nữ của Tô Hỷ Lai.
Thế nhưng, ngay lúc tình hình trong phòng đang diễn ra hết sức căng thẳng.

Thì lúc này, ở bên phía ngoài cửa đột nhiên vang lên một âm thanh vô cùng lo lắng.
“Anh… anh Hỷ Lai đã mất tích rồi sao?”
Đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ vô cùng xa lạ, xưng hô với người đàn ông của mình thân mật như vậy.

Cả hai người Triệu Nhiễm Từ và Trịnh Tố Trinh đều đồng lọt quay đầu nhìn lại.

Sau đó, cả hai vậy mà đồng thanh hô lên.
“Cô là ai?”
Nhất thời, Alina hơi có chút giật mình, vội vàng lui lại phía sau vài bước.

May là, lúc này đang có bác sĩ Suri đứng ở phía sau.

Thế nên, bàn tay của bác sĩ Suri mới khẽ đập lên trên vai của bạn mình một cái.
“Đừng hoảng sợ, có tôi ở đây rồi!”
“Ừm!”
Cảm nhận được không khí trong phòng đang hết sức căng thẳng, Alina cũng chỉ có thể khẽ gật đầu một cái.
Thật ra, lúc đầu không nhìn thấy Tô Hỷ Lai đến buổi biểu diễn của mình, trong lòng của Alina cảm thấy vô cùng thất vọng.

Nhưng sau đó, từ trong miệng của bác sĩ Suri biết được tin tức, tối hôm qua con gái của Tô Hỷ Lai bị bắt cóc.

Sau đó, Tô Hỷ lai cũng mất tích.
Lúc đó, trong lòng của Alina tỏ ra vô cùng hốt hoảng.

Cô còn chạy vội đến biệt thự, để tìm hiểu tin tức của anh.


Nhưng may là có bác sĩ Suri ngăn lại, hơn nữa còn đi theo cùng.

Nếu không, gặp tình huống như lúc này, không biết khi đó cô sẽ phải ứng phó ra sao.
“Hừ, tôi xem ra, anh ta ở bên ngoài cũng rất đào hoa.

Không chỉ ăn ở với tình nhân của mình, còn dụ dỗ ca một cô gái tóc vàng để về nhà.

Thật sự là lúc trước tôi đã nhìn nhầm anh ta!”
Vừa nói, Triệu Nhiễm Từ vừa tức giận hừ lên một tiếng.

Sau đó, cô cũng không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người, trực tiếp đi trở về trong phòng của mình.
Mà lúc này, mấy người Rose cũng lộ ra một chút lúng túng.

Nhất là Rose, kỳ thật ở trong lòng của cô đối với Tô Hỷ Lai có một loại tình cảm vô cùng đặc biệt.

Nếu như không phải anh ta đã có vợ, còn có nhân tình ở bên ngoài, thì cô đã không yên lặng theo phía sau lưng của anh.
Nhưng mà, nói như thế nào, hiện tại Tô Hỷ Lai cũng đã mất tích hơn một ngày một đêm.

Trong lòng của những người phụ nữ ở trong phòng, lúc này đều tỏ ra vô cùng lo lắng.
“Theo tin tức từ Lương Tài truyền đến.

Ông ta đã tìm ra được vị trí trước khi Tô Hỷ Lai biến mất.

Thế nhưng, ngoài một chút vết tích đánh nhau còn lưu lại.

thì hầu như toàn bộ mọi thứ đều biến mất sạch sẽ, không hề để lại một chút gì.

Thế nên, theo tôi nghĩ, việc này rất có thể liên quan đến nhóm người thần bí lần trước mà Tô Hỷ Lai đã gặp!”
Ngồi yên lặng ở trong phòng một hồi lâu, bác sĩ Suri lúc này mới nói ra suy đoán của mình.
Nếu như Tô Hỷ Lai có mặt ở đây, anh ta nhất định sẽ rất bội phục trước những suy đoán của bác sĩ Suri.

Quả thật, ngoài việc không có cách nào tìm thấy được hành tung của bọn họ.

Những gì mà bác sĩ Suri đoán ra, đều rất trùng khớp với sự việc đã diễn ra.
“Không được, nếu như cứ chờ đợi thế này, đây cũng không phải là cách.

Tôi muốn đi ra ngoài, muốn tìm anh ấy trở về!”
Lúc này, Rose dường như đã mất đi kiên nhẫn, cô buồn bực đứng dậy, sau đó trực tiếp đi ra khỏi phòng.
“Cô muốn làm gì? Cô biết anh ta đang ở đâu hay sao?”
Thấy Rose rời đi, bác sĩ Suri lúc này mới hô lên.

Thế nhưng, Rose không có ý định dừng lại.

Cô chỉ lơ đãng phất phất tay, sau đó thản nhiên nói ra.
“Mặc kệ là tìm ở chỗ nào, tôi cũng nhất định sẽ tìm được anh ấy trở về!”
Rose vừa rời đi, Alina lúc này cũng đứng ngồi không yên, vội vàng đứng dậy nói.
“Tôi cũng muốn đi tìm anh ấy! Tôi nghĩ, chắc anh ấy cũng chỉ quanh quẩn ở đâu đó trong thành phố mà thôi!”
Lần này, bác sĩ Suri đã không có cách nào mặc kệ.

Cô vội vàng kéo lấy tay của bạn mình lại.
“Cậu muốn đi đâu? Cậu có thể biết anh ta đi chỗ nào hay sao? Mau ngồi xuống đây nhanh đi!”
Thế nhưng, Alina còn chưa kịp ngồi xuống.

Lúc này, Rose vừa mới đi ra khỏi phòng, lúc này lại đột nhiên chạy ngược trở vào.

Hơn nữa, bộ dáng của cô còn tỏ ra vô cùng hớn hở.
“Tìm thấy rồi, bọn họ đã tìm thấy được ông chủ ở chỗ nào rồi!”
Tiếng nói này của Rose vừa rơi xuống, vốn đang ở trong phòng ngủ của mình, Triệu Nhiễm Từ vậy mà xông ra ngoài.
“Cô nói cái gì? Bọn họ đã thật sự tìm thấy anh ấy rồi sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận