Chu Dương biết rằng lần này tới Hứa gia sẽ xảy ra chuyện.
Thậm chí Hứa gia sẽ đe dọa đến tính mạng của anh.
Nhưng anh vẫn tới, vì vậy trong lòng Chu Dương hoàn toàn không hề sợ hãi, cũng không cần thiết phải che giấu điều gì.
Anh không cần phải bày ra âm mưu quỷ kế nào mà chỉ cần đường đường chính chính tiếp nhận tất cả những âm mưu của Hứa gia là được.
Chu Dương và Hứa Thánh Linh nhìn nhau chằm chằm, trong ánh mắt anh không hề lo sợ.
Hứa Thánh Linh nghiến răng nói: “Được, được lắm, cậu kiêu ngạo đúng không?”
“Cậu nhóc, nếu cậu đã kiêu ngạo như vậy, thì có dám chấp nhận thử thách của Hứa gia chúng tôi không?”
Hứa Thánh Linh thở hổn hển nói.
Lời này vừa nói ra liền khiến ông ta lập tức thấy hối hận.
Vốn dĩ đây là một cạm bẫy, là cỗ máy giết người lớn nhất mà bọn họ dùng để đối phó với Chu Dương.
Vì vậy bọn họ dự tính dùng thủ đoạn thâm hiểm để lừa Chu Dương vào trong thử thách.
Chứ không phải nói thẳng ra như lúc này.
Nói thẳng ra ngộ nhỡ Chu Dương từ chối phải làm sao?
Không, Chu Dương nhất định sẽ từ chối!
Hơn nữa sau khi Chu Dương từ chối, trong lòng sẽ cảnh giác hơn, sẽ không bao giờ tham gia vào thử thách của bọn họ nữa.
Chỉ cần anh không tham gia vào, bọn họ sẽ không có cách nào đối phó được với anh.
Những người khác trong Hứa gia lập tức căng thẳng.
Nếu hôm nay Chu Dương từ chối, bọn họ cũng không thể giữ anh lại, cứ như vậy sau này bọn họ có muốn đối phó với Chu Dương cũng sẽ vô cùng khó khăn.
Hoặc là nói nhận thức của đám người Hứa gia rất hạn hẹp, có nhiều chuyện bọn bọ hoàn toàn chưa suy nghĩ toàn diện, chỉ mới nghe tin Chu Dương đã trở thành hoàng đế võ giả liền vội vã muốn diệt trừ tận gốc.
Hứa gia quả thực có một cách đối phó với hoàng đế võ giả, đó chính là thử thách của hoàng đế, là một trận pháp mà tổ tiên Hứa gia truyền lại.
Không ai biết rốt cuộc trận pháp này thế nào, ngay cả người Hứa gia cũng không biết.
Bởi vì trận pháp này quá nguy hiểm, cho dù là hoàng đế võ giả đi vào, khả năng rơi xuống dưới là rất lớn.
Đây chính là tất cả sức mạnh của Hứa gia, cũng là điều mà bọn họ tin tưởng, gia tộc của mình có thể đánh bại hoàng đế võ giả.
Vì vậy bọn họ vội vàng mời Chu Dương đến đây, mục đích chính là lợi dụng trận pháp này để đánh bại anh.
Nhưng bọn họ hoàn toàn chưa từng nghĩ tới việc ngộ nhỡ Chu Dương không vào trong thử thách thì phải làm sao.
Bây giờ sự việc xảy ra rồi bọn họ mới bắt đầu căng thẳng.
Chu Dương hờ hững nhìn bọn họ, nhanh chóng hiểu ra trong đầu bọn họ đang nghĩ gì.
Sau đó khóe miệng anh thoáng qua một nụ cười sâu xa.
“Vào trong thử thách đó của các ông sao, xin lỗi tôi không hứng thú, không muốn vào”.
Chu Dương cười nhếch mép nói.
Đương nhiên không phải anh không dám vào trong thử thách, ngược lại anh còn vô cùng mong đợi thủ đoạn bên trong của Hứa gia rốt cuộc là gì.
Nhưng nhìn dáng vẻ căng thẳng của đám người này, Chu Dương lại muốn trêu chọc bọn họ.
Tôi không vào đấy, các người làm được gì nào?
Đám người Hứa gia quả thực không còn cách nào.
Hứa Thánh Linh nghiến răng nói: “Không phải cậu rất ngang ngược sao? Ngang ngược thì vào trong thử thách đó đi”.
“Tôi vô cùng ngang ngược”, Chu Dương suy nghĩ một lúc, sau đó giơ tay ra tát Hứa Thánh Linh một bạt tai: “Tôi như thế này cũng được xem là vô cùng ngang ngược rồi chứ, nhưng tôi không muốn vào trong thử thách gì đó của các ông”.
“Tôi cảm thấy như vậy không hề mâu thuẫn, tôi ngang ngược chính là muốn khiến cho các ông không thoải mái, chứ không phải các ông bảo tôi làm gì thì tôi làm cái đấy”.
“Nếu như tôi nghe theo các ông hết, làm sao còn có thể gọi là ngang ngược nữa?”
Chu Dương cười khinh thường, nói.
Đám người Hứa gia giận sôi máu.
Tên Chu Dương này thực sự quá ngang ngược, quá kiêu ngạo rồi.
Thậm chí còn đánh gia chủ của bọn họ một bạt tai.
Tát thẳng vào mặt là một sự sỉ nhục.
Nhưng Hứa gia bọn họ lại không làm gì được.
Chu Dương hoàn toàn không bị mắc lừa thủ đoạn duy nhất của bọn họ, bọn họ có thể làm gì?
“Cậu, cậu không vào thử thách chính là đồ nhát gan”, Hứa Thánh Linh thử dùng cách khích tướng.
Nhưng những lời này nghe như thế nào cũng cảm thấy giống cách khích tướng của học sinh cấp tiểu học.
Là do Hứa gia đã ngăn cách với thế giới bên ngoài quá lâu rồi sao?
Học sinh tiểu học thường chỉ vào mũi người khác và nói rằng: “Đồ nhát gan, không dám vào lớp”.
Đương nhiên Chu Dương sẽ không bị mắc lừa.
Anh nở nụ cười hời hợt, trêи mặt hoàn toàn không có biểu cảm khó chịu nào, anh bước đến trước mặt Hứa Thánh Linh rồi tát ông ta thêm một cái: “Ông nói tôi nhát gan? Bây giờ thì thấy rõ rồi chứ?”
Đánh ông già này Chu Dương không hề cảm thấy áy náy.
Dẫu sao trước kia anh hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của Hứa gia, là gia tộc này vô duyên vô cớ tìm anh gây sự.
Thậm chí còn suýt chút nữa uy hϊế͙p͙ đến người bên cạnh anh, ví dụ như Thẩm Bích Quân, hay mẹ anh, giả sử anh không đến kịp lúc, thì bây giờ bọn họ đều đang rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Mà bàn tay đứng sau tất cả chính là ông già này.
Vì vậy Chu Dương đánh ông ta nhưng không hề thấy áy náy.
Hứa Thánh Linh bị đánh liên tiếp hai cái, đột nhiên không biết nên nói gì.
Ông ta sợ nếu mình nói tiếp sẽ bị Chu Dương tát thêm cái thứ ba.
Điều này khiến trong lòng ông ta bực bội đến cực điểm.
“Nói đi, tôi không có can đảm sao?”, Chu Dương tiếp tục truy hỏi.
“Cậu có, cậu có”, Hứa Thánh Linh chỉ có thể bất lực thừa nhận.
“Thừa nhận nhanh vậy ư? Tôi nói Hứa gia các người mới là đồ hèn nhát, ông nói có đúng không?”, Chu Dương nheo mắt, cười nhếch mép hỏi.
Chắc chắn nếu như không trả lời Hứa Thánh Linh sẽ lại bị đánh.
Thay vì bị đánh đập một trận sau đó thừa nhận mình hèn nhát, chi bằng bây giờ cứ thừa nhận… Vì thế Hứa Thánh Linh đứng trước mặt mọi người nói Hứa gia bọn họ hèn nhát.
Cảnh tượng này khiến đám người Hứa gia điên tiết tới mức suýt chút nữa bốc hỏa.
Trêи thế giới sao có thể có chuyện bực bội như vậy chứ?
Hơn nữa bọn họ còn là gia tộc ẩn dật Hứa gia!
Nhìn đám người này bị giày vò kha khá rồi, Chu Dương dương dương tự đắc quay về ghế của mình, hai chân bắt chéo, nhàn nhã nói: “Xem ra các ông thực sự rất hi vọng tôi vào thử thách gì đó”.
“Nhưng tôi cũng nói rồi, tôi không thể nghe theo mệnh lệnh của các ông, hay là các ông thử cầu xin tôi, có lẽ tôi có thể suy nghĩ một chút”.
“Cầu xin?”, Đôi mắt Hứa Thánh Linh rực sáng, chẳng lẽ Chu Dương thực sự sẽ vào trong thử thách đó sao?
Nếu như vậy, ông ta cũng sẽ không ngại mà cầu xin Chu Dương, ông ta vốn đã không còn chút tự trọng nào nữa rồi.
“Đúng, cầu xin tôi, nếu như có thành ý, tôi sẽ suy nghĩ lại”, Chu Dương ung dung nói.
“Tôi cầu xin cậu, cậu hãy vào thử thách kia đi”, Hứa Thánh Linh không chút do dự nói.
Chu Dương nhíu mày: “Thế này thật không có thành ý”.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...