Diệp Sở Thiến ngỡ ngàng, đến bây giờ cô không hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì.
Trong lòng của cô, Chu Dương luôn là một người đàn ông ưu tú.
Thông minh, thiết thực, độc đoán, trọng tình nghĩa, làm trợ lý của Chu Dương lâu như vậy, trong suy nghĩ của Diệp Sở Thiến, hình tượng của Chu Dương chắc chắn là một người thuộc tầng lớp tinh anh chuẩn mực.
Một thanh niên trẻ tuổi nhiều tiền, lại vừa cao vừa đẹp trai như ánh mặt trời, sau một thời gian dài, Chu Dương đã trở thành nam thần trong tâm trí của cô.
Nhiều lần cô tưởng tượng nếu như mình có thể gả cho Chu Dương thì tốt biết bao, thế nhưng cô cũng biết đây là điều không thể, vì cô không xứng với Chu Dương.
Thật sự Chu Dương quá xuất sắc, đơn giản có thể gọi là nam thần hoàn hảo.
Còn Diệp Sở Thiến như cô chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi.
Thế nhưng, cô trước giờ chưa từng nghĩ, sự khác biệt giữa hai người lại lớn như vậy.
Chuyện này là sao? Tại sao lại có máy bay trực thăng đến đón Chu Dương bên ngoài phòng làm việc của anh ấy?
Sao Chu Dương có thể mở cửa sổ, nhảy lên máy bay trực thăng từ tầng bảy mươi hai?
Điều này có hài hước không? Hay là đang quay phim?
Thậm chí Diệp Sở Thiến cảm thấy mình đang tưởng tượng, sau khi xác nhận toàn bộ đang thật sự xảy ra, cô lặng lẽ đi đến đóng cửa sổ, nhìn chằm chằm về hướng Chu Dương vừa rời đi.
Sau khi lên máy bay trực thăng, Chu Dương nhanh chóng cảm thấy vô vị nhàm chán.
Mặc dù không quan tâm thứ đồ như máy bay trực thăng, nhưng cũng là lần đầu tiên anh ngồi trêи thứ đồ chơi này.
Mới bắt đầu còn có cảm giác hơi hưng phấn và mong đợi.
Trước đây khi còn là một người bình thường, Chu Dương từng thấy những chiến sĩ chiến đấu đặc biệt xuất sắc, toàn thân mang vũ trang ngồi trêи máy bay trực thăng, anh cảm thấy rất đẹp trai và mạnh mẽ.
Nhưng sau khi đi lên, anh nhanh chóng cảm thấy buồn chán.
Chẳng qua nó chỉ là một cái vỏ sắt lơ lửng trêи bầu trời.
Quan trọng là bây giờ các giác quan của Chu Dương quá phát triển.
Là một hoàng đế võ giả, anh không hề bị say máy bay, vì trong mắt của anh, tốc độ của máy bay trực thăng không nhanh, thậm chí có thể nói hơi chậm… còn không bằng tốc độ khi anh dốc toàn lực chạy.
Đương nhiên, đó chỉ là tốc độ anh đột phá trong thời gian ngắn, máy bay trực thăng có thể duy trì tốc độ bay này hàng chục km hoặc hàng trăm km, Chu Dương không có khả năng này.
Chẳng qua, anh có thể đột phá tốc độ vượt qua máy bay trực thăng trong chớp mắt, có nghĩa là, giác quan của anh rất phát triển, hệ thống thị giác và thính giác của người thường không thể so sánh được, cho nên mới cảm giác thứ đồ như máy bay trực thăng vô vị.
Anh chán nản nhìn thấy những công trình dưới chân mình thay đổi không ngừng, sau mười mấy phút, máy bay trực thăng cuối cùng đã đến khuôn viên của Hứa gia.
Phong cảnh dưới chân đột nhiên thay đổi, lúc sắp đến gần Hứa gia, Chu Dương mới phát hiện điều gì đó không đúng lắm.
Giống như Hứa Thiên Long nói với anh khi đến Thánh Sơn lần trước, trong vòng mười dặm thật ra được coi là lãnh thổ của Hứa gia, sẽ có nhóm anh em đi tuần, mọi chuyện lớn nhỏ đều do Hứa gia xử lí.
Bọn họ chắc chắn là kẻ thống trị trong phạm vi mười dặm.
Cho nên, lúc máy bay trực thăng đến gần Hứa gia, Chu Dương phát hiện cảnh vật mờ ảo dưới chân hơi khác lạ, tất cả đồ vật trở nên trật tự ngay ngắn, giống như có đôi bàn tay to lớn vô hình xử lí.
Truyền thống của gia tộc ẩn thế ngàn năm quả nhiên vẫn khác thường.
Khu vườn của Hứa gia ở trêи một khu đất rộng.
Xung quanh không có bất kì công trình nào, một trang viên cao chót vót trông giống như trường học hoặc là viện dưỡng lão.
Đương nhiên, không phải trường học hay viện dưỡng lão nào có thể sánh được với cách bài trí trong khuôn viên của Hứa gia.
Máy bay trực thăng đậu ở bãi đổ trước cổng khu nhà, ở cổng đã có bốn năm người đang đợi.
Trong số đó có ba ông già, một người trẻ tuổi và một người phụ nữ mặc sườn xám tầm hơn ba mươi tuổi.
Chu Dương bước xuống từ máy bay trực thăng, khuôn mặt bình tĩnh đi về phía năm người.
Còn năm người bên đó vẫn đứng im, tất cả đang quan sát đánh giá Chu Dương.
Thật ra đối với Hứa gia, có thể nói Chu Dương là một người quen cũ.
Bọn họ thu thập rất nhiều tài liệu về Chu Dương, hơn nữa, bọn họ chủ động chọc giận Chu Dương, mục đích là vì viên ngọc trêи người Chu Dương có thể mở ra thế giới nhỏ.
Trước đây, bọn họ vì muốn ngăn cản Chu Dương phát giác mục đích của mình, đồng thời vì có thể thuận lợi xuất hiện, cho nên căn bản không kinh động nhiều đến Chu Dương, bọn họ vẫn tỏ thái độ thờ ơ, cử một số người đi xử lí Chu Dương.
Bây giờ bọn họ cũng được coi là đã thuận lợi xuất đầu lộ diện, sản nghiệp của Hứa gia đã có một sức nặng nhất định trong từng ngành nghề của toàn bộ thành phố Đông Hải.
Còn Chu Dương dường như cũng biến mất.
Sau khi Chu Dương quay lại, bọn họ lập tức nhận ra có điều gì không đúng.
Ban đầu bọn họ bố trí những sản nghiệp đó ở thành phố Đông Hải bất ngờ bị phản công bởi một thế lực khổng lồ.
Trong số đó bao gồm toàn nhà tài chính Thiên Địa, Thúy Hồ Cư và câu lạc bộ Silver Lake…
Điều này khiến họ nhận ra có điều gì đó không ổn, bọn họ cảm thấy những chuyện này có liên quan đến Chu Dương nên đã nghĩ ra chiêu trò, sai người lôi kéo Tô gia, chặt đứt cánh tay trợ thủ đắc lực của Chu Dương.
Thế nhưng lúc Hứa Phụng Thiên đi lôi kéo Tô gia, Chu Dương lại thay đổi và trở thành hoàng đế võ giả!
Điều này khiến Hứa gia bắt đầu thận trọng hơn.
Bọn họ không dùng những mánh khóe hời hợt, mà lựa chọn mời Chu Dương đến Hứa gia làm khách, tranh thủ cơ hội này thăm dò thực lực của Chu Dương.
“Chu tiên sinh đúng không?”, một ông già râu trắng đi đầu quan sát và hỏi.
Chu Dương khẽ gật đầu.
“Là tôi, ông là ai?”, Chu Dương trả lời dứt khoát.
Nếu giọng điệu của đối phương không lịch sự, anh cũng không cần thiết phải nở nụ cười giả tạo.
Chăm chú quan sát Chu Dương một hồi, ông già râu trắng mới chậm rãi gật đầu, sau đó giơ tay ra nói: “Hoan nghênh Chu tiên sinh tới đây, tôi là gia chủ của Hứa gia – Hứa Thánh Linh”.
“Hứa Thánh Linh”, Chu Dương lẩm bẩm cái tên này, sau đó giơ tay ra bắt tay ông ta: “Tên hay, tên của Hứa gia chủ quả nhiên có đủ khí chất”.
Đối phương giữ thể diện cho anh, vậy anh cũng sẽ giữ thể diện cho đối phương.
Hứa Thánh Linh cũng không thay đổi, quay đầu lại, nhóm người đằng sau đột nhiên nhường đường.
Hứa Thánh Linh làm động tác ‘mời’: “Chu tiên sinh, chúng ta đừng nói nhiều ở bên ngoài, có gì thì vào trong nói chuyện”.
Chu Dương quan sát cách bài trí trong sân Hứa gia và chậm rãi gật đầu.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...