Lần này Hứa Phụng Thiên và Hứa Phụng Quân thật sự có nỗi khổ mà không nói được.
Muốn chết cũng không xong.
Nhưng hai người biết nếu có thể, mình nhất định phải sống tiếp.
Không vì điều gì khác, cho dù thế nào thì nhất định cũng phải để lộ tin Chu Dương là hoàng đế võ giả ra ngoài!
Hứa gia nhất định phải cân nhắc thật kĩ kế hoạch đối phó với Chu Dương!
Đó là hoàng đế võ giả đấy!
Dù chuyện này xảy ra ở bất kì gia tộc nào thì cũng nên xử lý một cách thận trọng!
“Các ông nói dù là hoàng đế võ giả cũng phải quỳ xuống à, chính là như vậy sao?”
Chu Dương ngẩng đầu nhìn hai người họ rồi nói tiếp: “Các ông thật sự hiểu rõ về hoàng đế võ giả ư? Lẽ nào Hứa gia chẳng có nổi một hoàng đế võ giả?”
Đây là vấn đề Chu Dương quan tâm nhất.
Không sai, Hứa Phụng Thiên và Hứa Phụng Quân chỉ là mấy con tôm con tép, Chu Dương hoàn toàn không để ý đến họ.
Đối thủ của anh cũng chưa bao giờ là hai người này mà là cả Hứa gia!
Thế nên trong Hứa gia có hoàng đế võ giả hay không, là điều rất quan trọng.
Nếu Hứa gia thật sự có hoàng đế võ giả, vậy Chu Dương phải cẩn thận hành động.
Bản thân là hoàng đế võ giả, anh biết cảnh giới này khủng khϊế͙p͙ đến mức nào.
Hơn nữa vì Chu Dương vừa trở thành hoàng đế võ giả nên anh biết nếu có một người có thể dựa vào cố gắng và thiên phú của mình để trở thành hoàng đế võ giả, vậy đó chắc chắn là sự tồn tại khủng khϊế͙p͙, ngay cả Chu Dương cũng không chắc có thể đối phó được.
Mặc dù cùng là hoàng đế võ giả nhưng Chu Dương một bước đạt được cảnh giới này, còn người ta đi lên từng bước một, dĩ nhiên cách biệt giữa hai người không thể so được.
Bởi vậy Chu Dương luôn để tâm đến Hứa gia.
Anh thả Hứa Phụng Thiên và Hứa Phụng Quân xuống để họ có thể nói chuyện.
Ho mãnh liệt một hồi, cuối cùng Hứa Phụng Thiên cũng có thể nói.
“Này nhóc, tôi không ngờ cậu có thể trở thành hoàng đế võ giả, nhưng cậu nghĩ như vậy là cậu có thể đấu lại Hứa gia ư?”, Hứa Phụng Thiên không phục nói.
Hứa gia quả nhiên vẫn còn giấu con át chủ bài.
Chu Dương gật đầu, không hề tức giận.
Thay vào đó anh nói: “Xem ra ông vẫn có chút hiểu biết về hoàng đế võ giả”.
“Tôi hơi thất vọng khi thấy biểu hiện ban đầu của các ông, tôi nghĩ các ông chưa bao giờ thấy hoàng đế võ giả, thế nên tôi mới nói chuyện mạnh miệng như vậy.
Bây giờ nghe ông nói vậy hình như không giống nhỉ?”
“Vậy Hứa gia các ông có hoàng đế võ giả không?”
“Hừ, cậu tưởng như vậy là cậu có thể buộc tôi nói ra sao?”, Hứa Phụng Thiên hừ một tiếng: “Đừng tưởng tôi không biết cậu định làm gì”.
“Xem ra dù cậu đã trở thành hoàng đế võ giả nhưng cũng không chắc có thể đối phó được với Hứa gia.
Điều này là đúng rồi đấy, cậu đừng nên kiêu ngạo quá”.
“Tuy tôi biết cậu đang giả vờ với tôi nhưng tôi cũng không sợ nói cho cậu biết Hứa gia quả thật không có hoàng đế võ giả”.
“Nhưng Hứa gia chúng tôi cũng không coi hoàng đế võ giả ra gì”.
Là một gia tộc ẩn dật hơn một nghìn năm, hướng phát triển của gia tộc chủ yếu dựa vào võ lực.
Người bình thường không thể tưởng tượng nổi tình hình bên trong của Hứa gia.
Thực lực của họ đã đủ mạnh, dù không có hoàng đế võ giả nhưng cũng hoàn toàn có thể không quan tâm đến một hoàng đế võ giả!
Nghe thấy vậy, ánh mắt Chu Dương lộ ra vẻ thích thú.
Điều này rất thú vị đấy.
Không có hoàng đế võ giả nhưng lại có thể đấu lại một hoàng đế võ giả?
Anh ngược lại muốn xem rốt cuộc Hứa gia có cách gì.
“Tốt lắm, tôi cực kì hài lòng với câu trả lời của ông, do đó tôi quyết định không giết ông nữa”.
“Chắc ông rất muốn sống, sau đó nói với Hứa gia chuyện tôi đã trở thành hoàng đế võ giả”.
“Vậy ông cứ nói đi, để Hứa gia các ông chuẩn bị cho tốt, sớm muộn gì cũng có ngày tôi sẽ tìm đến cửa gia tộc các ông”.
Chu Dương tràn đầy tự tin nói.
Nếu Hứa Phụng Thiên đã biết anh đang muốn moi bí mật của ông ta còn thẳng thắn nói ra, vậy Chu Dương cũng không kém cạnh, dù anh biết bây giờ giết Hứa Phụng Thiên có thể đỡ được rất nhiều phiền phức nhưng anh vẫn quyết định tha cho ông ta.
Hứa Phụng Thiên và Hứa Phụng Quân hơi kϊƈɦ động, chỉ sợ Chu Dương sẽ không giữ lời nên nhanh chóng bò dậy chạy mất hút.
Sau khi rời đi, họ lập tức tung tin Chu Dương là hoàng đế võ giả ra ngoài.
Đến lúc này cả thành phố Đông Hải đều đã biết bí mật không còn là bí mật này nữa.
Tôn gia, Đinh gia và những gia tộc trước kia lựa chọn đứng về phía đối lập với Chu Dương, bây giờ đều thấy hối hận.
Tôn Càn Khôn của Tôn gia ngồi trêи ghế chính, vẻ mặt sầu muộn.
Vẻ mặt của những người Tôn gia ở dưới cũng khá khó coi.
Một đệ tử cốt cán đứng dậy: “Gia chủ, tôi phải nói chúng ta bây giờ nên trợ giúp Hứa gia thôi!”
“Chu Dương thực sự quá mạnh, như vậy sau khi Chu Dương và Tô gia đánh bại Hứa gia thì cả thành phố Đông Hải không có chỗ đứng cho Tôn gia chúng ta nữa đâu!”
Đệ tử cốt cán này là Tôn Thánh Kiệt, người này xem như là một trụ cột trong đám thế hệ trẻ của Tôn gia.
Bởi vì hắn thông minh nhất nên cũng được người Tôn gia xem trọng nhất, mọi người đều nghĩ hắn là người duy nhất tương lai có thể so với Tôn Càn Khôn.
Mà những lời của hắn cũng rất có lý.
Lúc đầu Tôn gia cũng muốn đứng về phía đối lập với Hứa gia, nhưng họ lại chọn cách nhẹ nhàng hơn, không hô hào muốn tiêu diệt Hứa gia như Chu Dương.
Vì nếu Hứa gia lộ mặt thì lợi ích của nhưng gia tộc hạng nhất như bọn họ chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Thế nên họ mới chọn cách đứng về phe đối lập tức Hứa gia.
Đồng thời họ cũng không chọn đứng cùng phe với Chu Dương.
Nhưng bây giờ thế cục bỗng xoay chuyển.
Chu Dương đã trở thành hoàng đế võ giả, tức là Chu Dương có khả năng trở thành người mạnh nhất ở Đông Hải!
Trong tình hình này, ngược lại Hứa gia lại trở thành bên yếu thế.
Những lời muốn tiêu diệt Hứa gia của Chu Dương lúc đó bây giờ xem ra dường như không phải là một câu nói đùa, mà là câu nói rất có thể trở thành hiện thực.
Nhưng nếu bọn họ để mặc Chu Dương tiêu diệt Hứa gia thì đến lúc đó cả thành phố Đông Hải đều là của Chu Dương!
Dĩ nhiên địa vị của Tô gia ban đầu chọn về phe Chu Dương cũng sẽ như thuận nước đẩy thuyền, nhưng Tôn gia bọn họ thì sao?
Chu Dương có thể dễ dàng bỏ qua cho Tôn gia ư?
Thế nên đệ tử cốt cán đó mới đề xuất phương án này.
“Mặc dù bây giờ Chu Dương đã trở thành hoàng đế võ giả nhưng Hứa gia chắc chắn vẫn có thế lực đấu lại! Nếu lúc này chúng ta tìm đến Hứa gia giúp đỡ thì tôi tin Hứa gia sẽ vô cùng cảm kϊƈɦ chúng ta!”
“Hơn nữa chúng ta có thể nắm chắc phần thắng”, Tôn Thánh Kiệt nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...