“Nếu đã như vậy, thì chi bằng để tôi thay ông dạy dỗ một chút”, Hứa Phụng Thiên nói.
Tô Thế Minh bất lực, chỉ có thể đáp lại: "Xin trưởng lão Hứa thương xót nhẹ tay, con trai tôi chỉ là một phút hồ đồ đi lạc hướng, ông chỉ cần dạy bảo một chút là được”.
Tô Vỹ cứ khăng khăng không chịu tỉnh ngộ, khiến cho Tô Thế Minh cũng không thể tiếp tục bảo vệ được.
Lúc này, ông ta chỉ có thể cố gắng dùng năng lực của mình để cầu xin cho Tô Vỹ.
Nghe Tô Thế Minh nói vậy, Hứa Phụng Thiên cũng nở nụ cười đắc ý: “Tô gia chủ yên tâm đi, tôi sẽ không chấp nhặt với trẻ con đâu”.
"Mặc dù tội xúc phạm Hứa gia chúng tôi là điều không thể tha thứ, nhưng tôi sẽ giữ lại mạng sống cho cậu ta”.
Hứa Phụng Thiên rất thích cảm giác này.
Giống như tất cả mọi chuyện trêи đời đều chỉ cần một mình ông ta ra quyết định là được.
Cái loại cảm giác bá đạo này giống như một vị hoàng đế, khiến ông ta thấy sảng kɧօáϊ, nghĩ đến một ngày nào đó sẽ trở thành hoàng đế võ giả.
Hoàng đế võ giả chắc cũng chỉ như vậy thôi!
Ông ta thầm nghĩ rằng, có lẽ, bản thân mình và hoàng đế võ giả hoàn toàn không hề có khoảng cách chênh lệnh nào.
Sau đó, ông ta đi về phía Tô Vỹ.
Tô Vỹ chỉ là một người bình thường, trước đây cậu ta đã học một chút Taekwondo, sau đó cậu ta cũng đi theo Ngưu Xuyên luyện tập võ thuật một thời gian.
Nhưng chỉ dựa vào những thứ này, thì cậu ta vẫn còn kém xa so với một tông sư võ giả thực thụ.
Hơn nữa, Hứa Phụng Thiên còn là đại diện của trình độ tông sư võ giả đỉnh cao!
Cho nên, Tô Vỹ không tự chủ mà lùi lại phía sau, trốn tránh áp lực của Hứa Phụng Thiên.
“Ha ha, cậu bé, cậu cũng biết sợ hãi sao”.
“Nếu cậu đã sợ hãi như vậy rồi, sao cứ khăng khăng không chịu thức tỉnh?”
“Nguyên nhân quan trọng khiến cậu bị ăn đòn là bởi vì cậu ủng hộ Chu Dương”.
“Nhưng cậu liều mạng ủng hộ Chu Dương, khi cậu bị ăn đòn thì cậu ta có thể làm được gì?”
Hứa Phụng Thiên vừa nói vừa đi về phía Tô Vỹ.
Ông ta không chỉ muốn đánh Tô Vỹ một trận, mà còn muốn Tô Vỹ phải chịu áp lực tâm lý.
Tô Vỹ lắc đầu: “Lão đại không thể không quan tâm tôi! Cho dù hôm nay ông có thể đánh tôi đi chăng nữa, thì sớm muộn gì cũng có ngày lão đại báo thù cho tôi”.
Tô Vỹ cũng nghĩ rằng hôm nay chắc chắn mình sẽ bị đánh.
Cậu ta không cho rằng bây giờ Chu Dương còn có cách nào khác có thể ngăn chặn được Hứa Phụng Thiên.
Nhưng cậu ta không trách Chu Dương, bởi vì thực lực của Chu Dương không đủ, không phải là điều sai trái gì, ai cũng đều biết.
"Báo thù? Cậu nhóc, cậu nên tỉnh lại đi”, Hứa Phụng Thiên khịt mũi, bóng người lao thẳng về phía Tô Vỹ!
Tên nhóc còn này lại dám chống đối Hứa gia, vì Chu Dương mà hết lần này đến lần khác cậu ta mắng chửi Hứa gia là rác rưởi, ông ta nhất định phải khiến cho tên nhóc này nhìn thấy rõ sức mạnh quả đấm thép của Hứa gia!
Tô Thế Minh thở dài một hơi, rồi nhắm mắt lại.
Mặc dù cảm thấy đau xót vì con trai mình sắp bị đánh, nhưng nghĩ kỹ lại, thì đây cũng có thể là một chuyện tốt, dù sao bị đánh một chút mới có thể thông minh hơn được.
Nhưng tiếng hét thảm thiết của Tô Vỹ mà ông tưởng tượng không hề vang lên, trong sân cũng không hề vang lại một âm thanh va chạm nào.
Chuyện gì đã xảy ra? Lẽ nào lương tâm của Hứa Phụng Thiên đột nhiên trổi dậy? Cảm thấy việc đánh đập một đứa trẻ là sai trái?
Đương nhiên trường hợp này không thể xảy ra được, vậy thì… lẽ nào Tô Vỹ bị đánh một đòn đã chết luôn rồi, thậm chí không thể kêu thét lên được?
Nghĩ đến đây, Tô Thế Minh hoảng sợ vội vàng mở mắt ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến ông ta bàng hoàng.
Chu Dương lặng lẽ đứng trước mặt Tô Vỹ, sắc mặt bình thản như không có chuyện gì duỗi thẳng một chân về phía trước.
Bàn chân đó vừa hay đá vào ngực Hứa Phụng Thiên.
Rất rõ ràng, đang lúc Hứa Phụng Thiên lao lên đánh Tô Vỹ, Chu Dương đã chặn đứng trước mặt Tô Vỹ, đồng thời, chỉ dùng một chân đá lên ngực của Hứa Phụng Thiên.
Chu Dương sao có thể có tốc độ nhanh như vậy được? Vậy mà có thể đánh tông sư võ giả ở trình độ đỉnh cao?
Tuy nhiên, đây không phải là điều khiến ông ta ngạc nhiên nhất, bởi vì ông ta còn thấy Hứa Phụng Thiên phun ra một ngụm máu tươi!
Chỉ bằng một cú đá, cũng khiến cho Hứa Phụng Thiên bị thương nặng?
Sao có thể chứ!
Hứa Phụng Quân đứng ở một bên cũng ngẩn ra.
Cứ tưởng bọn họ đã nắm chắc phần thắng, nhưng hôm nay khi hai anh em Hứa gia có tiếng nói quyết định cuối cùng, thì Chu Dương lại thể hiện năng lực chiến đấu mạnh mẽ như vậy!
từ page Share truyện Chàng rể đại gia
Hứa Phụng Thiên ngẩng đầu nhìn Chu Dương, sắc mặt đanh lại.
Hiển nhiên, bây giờ ông ta cũng nhận ra, Chu Dương chỉ dùng một cú đá có thể khiến ông ta bị thương nặng, tuyệt đối không phải là ăn may!
Đây chính là thực lực thật sự của Chu Dương!
Ông ta đã là tông sư võ giả đỉnh cao, với thực lực ông ta có… Lẽ nào Chu Dương là hoàng đế võ giả?
Hứa Phụng Thiên cũng không dám khinh suất thêm nữa, ông ta hét lên: “Chú hai, mau tới giúp tôi”.
Đương nhiên, chú hai chính là Hứa Phụng Quân, sau khi nghe thấy tiếng gọi của Hứa Phụng Thiên, ông ta mới phản ứng lại.
Cảnh tượng lúc nãy khiến ông ta bị dọa đến mức ngu người!
“Anh cả, chuyện gì vậy”, Hứa Phụng Quân đi đến bên cạnh Hứa Phụng Thiên hỏi.
Hứa Phụng Thiên không trả lời, mà nhìn chằm chằm Chu Dương: “Là tôi quá xem nhẹ cậu rồi”.
“Tôi muốn xem, rốt cuộc cậu có bản lĩnh có thể sống sót trước sự hợp lực của hai anh em chúng tôi hay không”.
Chu Dương hoàn toàn không buồn để ý đến ông ta.
Đùa gì chứ, Chu Dương là hoàng đế võ giả!
Khi chưa đạt được đến trình độ này, thì tầm hiểu biết về nó luôn là điều ngây thơ và nực cười.
Ví dụ như mặc dù Hứa Phụng Thiên đã mơ hồ đoán được, thực lực của Chu Dương rất có khả năng là hoàng đế võ giả, nếu không thì không thể nào chỉ bằng một cú đá có thể khiến ông ta bị thương nặng được.
Nhưng ông ta vẫn không chịu thừa nhận, bởi vì ông ta cảm thấy nếu bản thân mình và Hứa Phụng Quân hợp lực lại thì có thể chống đỡ được.
Ông ta hoàn hoàn không biết rằng, cú đá kia của Chu Dương chỉ là dùng một chút sức lực, đó chẳng qua chỉ là một bước thử nghiệm nho nhỏ!
Chu Dương không trả lời Hứa Phụng Thiên, ngược lại anh liếc nhìn Tô Vỹ, nhẹ nhàng xoa đầu của cậu ta, tán thưởng nói: “Nhóc con, rất có khí phách”.
“Đàn ông nên như vậy, một khi đã đưa ra quyết định, thì tuyệt đối sẽ không bao giờ lùi bước”.
"Đừng học theo người bố vô dụng của cậu, ông ta đã bị quyền lực lợi ích của thế giới này khống chế, bây giờ ông ta không được coi là một người đàn ông có tinh thần bất khuất nữa rồi”.
Chu Dương nói thẳng, không hề nể mặt.
Tô Thế Minh đứng ở bên kia không nói nên lời, Chu Dương còn thẳng thừng chỉ trích ông ta là đồ vô dụng ngay trước mặt ông ta.
Nhưng ông ta lại không thể phản bác.
Lấy gì đế phản bác lại? Chu Dương chỉ dùng một cú đá đã có thể khiến Hứa Phụng Thiên bị thương nặng!
Đồng thời, trong lòng ông ta hơi hối hận và bàng hoàng.
Hối hận là bởi vì bản thân mình sao lại không kiên quyết đứng về phía Chu Dương, bây giờ xem ra thân phận của Chu Dương đúng là vẫn vô cùng bí ẩn và khó đoán, dường như trêи đời này thật sự không có chuyện gì làm khó được anh.
Ban đầu, thân phận của Chu Dương chỉ là một người bình thường, nhưng anh lại có thể khiến cho Tô gia khom lưng xuống trước mặt anh, chính là dựa vào gia cảnh bí ẩn, bên cạnh anh đột nhiên lại xuất hiện một tông sư võ giả đi theo.
Hôm nay, anh không dẫn theo ai đến đây, nhưng chỉ dựa vào thực lực của chính mình lại có thể đánh bại được tông sư võ giả!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...