Chu Dương dám bảo đảm, chỉ cần là đàn ông, chắc chắn sẽ không nói được câu từ chối khi đối diện với cảnh tượng như vậy.
Quả thật là quá đẹp, ánh hoàng hôn mờ ảo trải dài khắp thế gian, cô gái ở trước mặt đã hóa thành màu vàng nhạt, điều then chốt là trong đôi mắt xinh đẹp kia, lại có sự chờ mong!
Bạn có thể từ chối sự mong đợi này sao?
Chắc chắn không thể!
Chỉ cần là đàn ông thì không thể nói ra hai chữ từ chối!
Cho nên Chu Dương liên tục gật đầu, đi theo Thẩm Bích Quân đang tung tăng nhảy chân sáo phía trước, anh bước về phía bánh xe mặt trời.
Gặp ma rồi!
Sao anh lại đồng ý rồi!
Vừa nãy quả thật Thẩm Bích Quân rất đẹp, nhưng Chu Dương nhìn thấy người phụ nữ đẹp thì có thể quên bản chất đàn ông sao?
Anh muốn về nhà nghỉ ngơi!
Chuyện gì thế này? Làm sao có thể đồng ý một cách khó hiểu vậy!
Tuy nhiên hết cách rồi, trêи đời không có thuốc hối hận để uống, nếu đã đồng ý, chỉ có thể cắn răng tiếp tục đi tiếp.
Đột nhiên, chân anh dừng lại.
Cả người đứng sững vị trí cũ, không nhúc nhích.
“Hở? Anh sao thế?”, Thẩm Bích Quân nhận ra Chu Dương không ổn lắm, sau đó cô quay người hỏi.
Thế nhưng Chu Dương vẫn bất động, im lặng đứng ở đó, ánh mắt đờ đẫn.
Thẩm Bích Quân giơ tay vẫy trước mắt Chu Dương, anh cũng không chớp mắt.
Cô không còn cách nào khác, cô nhìn theo ánh mắt của Chu Dương, đập vào mắt là một cô bé.
Một cô bé rất kỳ lạ.
Tại sao nói cô bé kỳ lạ, vì cô bé này rất đẹp, với hai bím tóc nhỏ lộn ngược, đôi mắt to sống động mơ màng, khuôn mặt trắng nõn cùng với khuôn miệng thanh tú.
Cô bé có vẻ rất thích cười, mỗi lần cười đều để lộ hai chiếc răng khểnh và má lúm đồng tiền nhỏ bên cạnh.
“Thật đẹp, sau này tôi sẽ sinh một bé gái như vậy”, Thẩm Bích Quân tự lẩm bẩm.
Cô cũng sững sờ trong chốc lát, vì khí chất của cô bé này rất tốt, trông khoảng bảy tám tuổi, tựa như một công chúa nhỏ.
Chỉ là cô bé đang… nhặt rác.
Đúng, tại sao nói cô bé này kì lạ, là vì khí chất trêи người của cô bé rất tốt, ánh mắt sinh động có hồn, dường như đang quan sát người xung quanh từng giây từng phút.
Thế nhưng hành vi lại không phù hợp với khí chất của cô bé, cô bé ăn mặc rất rách rưới, trêи lưng mang theo một chiếc bao tải bằng cỡ người, thành thục đạp một cái chai rồi ném vào trong bao tải.
Rất rõ ràng, trong bao tải toàn là ve chai, còn hành động của cô bé, cũng thành thục khiến người khác đau lòng.
“Thật sự rất kỳ lạ, một bé gái đáng yêu như vậy, tại sao lại đi nhặt rác?”, Thẩm Bích Quân phản ứng lại, sau đó xua tay trước mặt của Chu Dương: “Nhưng điều này cũng không đến mức khiến anh ngẩn ra như vậy chứ, dựa vào sự hiểu biết của tôi về anh, anh cũng không phải người như vậy!”
Thẩm Bích Quân nói với vẻ mặt khó hiểu.
Cô bé đáng yêu trước mặt có thể làm công việc nhặt rác thật sự khiến người khác hiếu kỳ.
Thế nhưng dựa vào tính cách của Chu Dương, nếu anh thật sự không thoải mái khi nhìn thấy tình huống này, trước tiên nên đưa cô bé này về nhà chăm sóc mới đúng, nói thế nào cũng sẽ không đứng ngây ra một chỗ, giống như mất đi ý thức.
Ý chí của Chu Dương mạnh mẽ lắm mà? Chưa bao giờ Thẩm Bích Quân nhìn thấy anh có bộ dạng như vậy, do đó mới thật kì lạ.
Sau khi nghe Thẩm Bích Quân nói vậy, Chu Dương mới phản ứng.
Thế nhưng anh không trả lời Thẩm Bích Quân, mà chạy nhanh về phía cô bé đó.
“Băng Nguyệt, là Băng Nguyệt sao?”, Chu Dương vừa chạy như bay, vừa lẩm bẩm hỏi.
Nhìn thấy cảnh trước mắt, Thẩm Bích Quân giận dữ giậm chân, rốt cuộc Chu Dương làm sao vậy! Tại sao nhìn thấy cô bé này lại kϊƈɦ động đến thế!
Cô bé này không phải là con riêng của anh đó chứ!
Thẩm Bích Quân hơi phiền muộn.
Chu Dương đương nhiên phải kϊƈɦ động.
Vì cô bé đáng yêu trước mắt chính là Băng Nguyệt dẫn bọn họ đi vào Thánh Sơn.
Sau khi trở về từ Thánh Sơn, Chu Dương luôn cho rằng Băng Nguyệt đã chết.
Anh cho rằng Băng Nguyệt thật ra là một tập hợp năng lượng, sau khi truyền toàn bộ năng lượng cho mình, thì cô bé sẽ biến mất hoàn toàn.
Ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng Chu Dương thật ra luôn nhớ đến cô bé ma mị này.
Bây giờ, anh lại nhìn thấy Băng Nguyệt!
Tuy không biết tại sao cô bé lại ăn mặc rách rưới, hơn nữa còn đang nhặt rác… Nhưng anh chắc chắn đây là Băng Nguyệt!
Không chỉ nhìn khuôn mặt, còn đôi mắt sinh động đó, tất cả đều lộ ra khí chất mê hoặc lòng người, đây vốn dĩ là cô bé Băng Nguyệt có tính khí nóng nảy.
Vì thế Chu Dương mới kϊƈɦ động như vậy, anh chạy đến trước mặt của Băng Nguyệt, sau đó ngồi xổm xuống kϊƈɦ động nắm lấy cánh tay nhỏ của Băng Nguyệt, hưng phấn nói: “Cháu là Băng Nguyệt đúng không, cháu chắc chắn là Băng Nguyệt đúng không?”
Cô bé bị dọa sợ, vội vàng lùi một bước nhìn Chu Dương, ánh mắt lộ rõ vẻ cảnh giác.
Thế nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt kϊƈɦ động của Chu Dương, cô bé đảo mắt một vòng, sau đó khẽ cười ngọt ngào: “Đúng vậy, chú, tôi chính là Băng Nguyệt, cuối cùng chú cũng đến tìm tôi rồi”.
“Đương nhiên chú sẽ tìm cháu, chú chỉ không biết cháu còn sống mà thôi… Xin lỗi chú đến trễ rồi”, Chu Dương không nghĩ nhiều, sau khi nghe cô bé thừa nhận mình là Băng Nguyệt, anh bắt đầu giải thích.
“Được rồi, được rồi, chú không cần giải thích nữa”, cô bé ngắt lời anh: “Nếu chú đến trễ, vậy cũng không cần nói xin lỗi, lời xin lỗi hữu dụng thì còn cần đến cảnh sát làm gì đúng không?”
“Thế này đi, chú cho tôi mượn mười tệ, tôi tha thứ cho chú”.
“Hả?”, Chu Dương sững sờ, không nghĩ rằng Băng Nguyệt sẽ có yêu cầu này.
“Hả gì mà hả? Làm gì? Ngay cả mười tệ mà chú cũng không có sao?”, Khuôn mặt cô bé lộ vẻ khinh thường.
“Vậy chú đi đi, chú nhận nhầm người rồi, tôi không phải Băng Nguyệt mà chú cần tìm, chú thích tìm ai chơi thì tìm người đó chơi, đừng trêu đùa bà đây”.
Cô bé vừa nói vừa quay đầu đi hướng khác, tự lẩm bẩm một mình: “Thật xúi quẩy, lại đụng phải một tên ma nghèo như vậy, đến mười tệ cũng không có nổi, sao lại nghèo hèn đến thế chứ”.
Chu Dương hoàn toàn sững sờ tại chỗ, tình huống gì đây?
Không phải anh không có mười tệ, anh đương nhiên có thể lấy mười tệ ra, chỉ là anh chưa kịp phản ứng thôi, không ngờ Băng Nguyệt lại đưa ra yêu cầu này.
Nhưng cô bé đó sao lại đi như vậy?
Lẽ nào, cô bé thật sự không phải Băng Nguyệt? Mình nhận nhầm rồi sao?
Bỗng nhiên, Chu Dương thấy hơi mất mát.
Lúc này Thẩm Bích Quân đi từ đằng sau anh đến: “Này, sao thế, gạ bán cô bạn nhỏ thất bại rồi à?”
Thẩm Bích Quân nói với vẻ mặt giễu cợt: “Được rồi đừng kϊƈɦ động nữa, vừa nãy tôi nghe người ta nói, cô bé này xuất hiện ở thành phố Đông Hải đã hai tháng, đừng thấy cô bé tuổi còn nhỏ mà xem thường, cô bé rất thông minh đấy, không ai thành công trong việc gây sự chú ý của cô bé”.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...