Đây mới là người có sức mạnh chân chính!
Nếu như một người quay lưng với bản thân, từ bỏ hoàn toàn con đường mình muốn đi, thì đâu phải là người có sức mạnh?
Trong mắt Chu Dương, bây giờ bản thân mới là kẻ nhu nhược.
Con người mà Trần Thế Hào, Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc hi vọng, mới là kẻ nhu nhược.
Anh không chú ý, khi anh có suy nghĩ này trong đầu, mọi thứ xung quanh dần trở nên hư ảo.
Sắc mặt của nhóm người giảng đạo xung quanh anh, lộ biểu cảm kinh hãi.
“Cút đi, cút đi”, Chu Dương giận dữ gầm gừ.
Suy nghĩ trong đầu như muốn xé nát ý thức của anh.
Cùng với sự xôn xao của nhóm người vây quanh, Chu Dương cảm thấy mình như đang ở trong địa ngục.
Cuối cùng, chọn lựa ra sao?
Gương mặt Tạ Linh Ngọc và Thẩm Bích Quân ở bên cạnh lộ rõ vẻ sợ hãi, sau đó nhìn nhau, Tạ Linh Ngọc chậm rãi gật đầu.
“Chồng ơi, anh sao vậy, anh không sao chứ?”, Tạ Linh Ngọc dịu dàng nói, từ từ ôm lấy đầu của Chu Dương.
Một hơi thở nhẹ nhàng truyền đến, Chu Dương bất ngờ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Những suy nghĩ không chịu thua trong đầu, dần lắng xuống.
“Chồng, anh vẫn ổn chứ”, Tạ Linh Ngọc nâng đầu của Chu Dương lên, nhìn thẳng vào mắt của anh nói: “Bộ dạng khi nãy của anh thật đáng sợ, anh thấy khó chịu ở đâu sao?”
Chu Dương hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn vào mắt của Tạ Linh Ngọc, tỉnh táo lại.
“Anh không sao”, Chu Dương khẽ nói.
Bầu không khí ngột ngạt.
Thẩm Bích Quân liếc nhìn Tạ Linh Ngọc, Tạ Linh Ngọc khẽ gật đầu.
“Anh yêu, vậy khi nào chúng ta đi đến Chu gia”.
“Quên những chuyện không vui vừa nãy đi, cứ coi như giữa chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì”.
“Điều quan trọng nhất bây giờ là quay về Chu gia, thành thật mà nói, em và chị Linh Ngọc chưa từng đến Chu gia”.
Thẩm Bích Quân kéo cánh tay của Chu Dương, nói với vẻ mặt làm nũng.
Chu Dương lặng lẽ nhìn Thẩm Bích Quân, không nói gì.
“Đúng vậy, chồng, em cũng chưa từng đến Chu gia, lần này anh nói anh phải quay về Chu gia, nhất định phải đưa bọn em đi cùng đấy”.
“Với tư cách là con dâu của Chu gia, em lại không biết gia tộc chồng mình ở đâu”.
Tạ Linh Ngọc nhẹ nhàng nói: “Chúng ta hãy quên những chuyện vừa mới xảy ra khi nãy đi”.
Trần Thế Hào cũng bước đến: “Thiếu gia, tình trạng bây giờ của cậu rất có khả năng là rối loạn cảm xúc do mất trí nhớ, chuyện này rất bình thường”.
“Bất kể là ai, lúc phát hiện kí ức của bản thân đột nhiên mất đi một phần, chắc chắn sẽ hoang mang không rõ làm sao, không có gì lạ nếu xuất hiện rối loạn cảm xúc”.
“Bây giờ, điều cậu cần làm là duy trì trạng thái bình thường, cố gắng cân bằng cảm xúc của mình, về chuyện cậu không thể chấp nhận được thân phận của mình, tạm thời chẳng sao cả, chúng ta có thể từ từ giải quyết”.
“Rồi cũng có một ngày, cậu sẽ nhận ra những điều này đều là thật, cậu sẽ chấp nhận thân phận của mình, đồng thời trở thành một người có thực lực mạnh mẽ, dù sao từ xưa đến nay, người có thực lực lớn mạnh đều tồn tại như vậy”.
Những gì Trần Thế Hào nói dường như rất có lí.
Nếu như nói Tạ Linh Ngọc và Thẩm Bích Quân chỉ đơn thuần dùng lời nói dịu dàng an ủi Chu Dương, vậy thì lời của Trần Thế Hào giống như một mũi thuốc trợ tim, nói với Chu Dương những sự thật được mọi người công nhận.
Từ xưa đến nay, người có thực lực mạnh mẽ, đều tồn tại như vậy!
Cậu nhìn những hoàng đế kia có được xem là người có thực lực mạnh mẽ không? Nhưng bọn họ cũng tồn tại giống vậy, vẫn đeo một chiếc mặt nạ trêи mặt.
Những người bên cạnh bọn họ cũng phải cẩn thận từng li từng tí như đi trêи lớp băng mỏng, vì đây là cách tồn tại của người có thực lực mạnh mẽ.
Nói cách khác, đây là cách tồn tại của hoàng đế võ giả.
Hoàng đế võ giả phải sống vì mọi người, phải mất đi bản thân!
Giọng nói của Trần Thế Hào đầy cảm xúc, hơn nữa rất có đạo lí.
Còn vẻ mặt của Chu Dương không chút biểu cảm.
Anh im lặng nhìn Trần Thế Hào nói xong, sau đó lại nhìn sang khuôn mặt mong đợi của Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc ở bên cạnh.
“Cảm ơn”.
Đột nhiên, Chu Dương mở lời, chỉ có hai chữ nhẹ nhàng, đầy khó hiểu.
Tạ Linh Ngọc và Thẩm Bích Quân nhìn nhau, rõ ràng không hiểu tại sao Chu Dương lại nói vậy.
“Chồng, anh đang nói gì vậy?”
Tạ Linh Ngọc hỏi với vẻ mơ màng.
Thế nhưng Chu Dương biết rất rõ mình đang nói gì.
“Cảm ơn mọi người, mặc dù tôi biết mọi người không có thật”.
“Cho dù tôi biết sự tồn tại của mọi người là để tôi đánh mất chính mình, nhưng tôi vẫn cảm ơn mọi người”.
“Nhờ có mọi người mà cuối cùng tôi đã biết mình muốn theo đuổi điều gì, nhờ có mọi người nên cuối cùng tôi mới hiểu cái gì gọi là người có sức mạnh thật sự”.
Lúc Chu Dương nói xong, sắc mặt của Thẩm Bích Quân, Tạ Linh Ngọc và Trần Thế Hào đều thay đổi đột ngột.
Tạ Linh Ngọc chỉ vào mũi của Chu Dương, hỏi với vẻ mặt kinh hãi: “Lẽ nào, anh, anh đã nhìn ra rồi?”
“Không, điều này không thể!”
Cơ thể của Tạ Linh Ngọc bắt đầu mờ đi, cô ấy cất giọng sắc bén, định vật lộn bắt lấy thứ gì ngăn mình không biến mất.
Nhưng sự vật lộn của cô rõ ràng là vô ích, cuối cùng chỉ có thể dùng ánh mắt oán tránh nhìn chằm chằm vào Chu Dương.
Tương tự với Thẩm Bích Quân và Trần Thế Hào.
Lúc Chu Dương nói bọn họ không hề thật sự tồn tại, cơ thể của bọn họ dần dần mờ đi.
Bọn họ giống như Thẩm Bích Quân cố gắng vùng vẫy, tất nhiên, kết quả là như nhau, cũng không có tác dụng gì.
Hình ảnh trước mắt mờ ảo đến cực độ, sau đó biến thành bóng tối, ý thức của Chu Dương cũng dần dần mất đi, cuối cùng chìm vào trong bóng đen mãi mãi.
Anh không biết lúc nào mình sẽ tỉnh lại.
Chỉ là khi tỉnh lại, anh nhận ra mình đang ở trong môi trường tăm tối.
Dưới tay là những hòn đá ẩm ướt và cứng cáp, hơn nữa còn ngổn ngang.
Chu Dương nhìn xung quanh, con ngươi giãn ra, anh chậm rãi thích ứng với môi trường tối tăm này, cũng có thể nhìn rõ sơ lược những gì đang diễn ra xung quanh.
Đây là một hang động, một hang động khá nguyên sơ, dường như chưa có ai đặt chân đến đây.
Chu Dương lắc đầu, không vội vàng đưa ra quyết định tiếp theo mà ngồi xếp bằng tại chỗ, hồi tưởng cẩn thận ảo ảnh lúc trước một lần nữa.
Bây giờ, anh bình tĩnh khác thường, tĩnh lặng như nước, cho dù lúc nhớ lại vẻ mặt suy sụp của Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc, trong lòng cũng không một chút gợn sóng.
Vì anh biết những điều đó đều là giả.
Bản thân thật sự rơi thẳng vào ảo ảnh, khi theo Băng Nguyệt đến hang động này.
Anh không hề mất trí nhớ, anh nhớ tất cả mọi chuyện, chỉ là những chuyện xảy ra khi nãy đều là ảo ảnh thôi, đối với Chu Dương mà nói, chỉ là một giấc mộng.
Về lại dòng thời gian thật, để tìm cách đối phó với hoàng đế võ giả, tìm đến ngọn Thánh Sơn này, gặp Băng Nguyệt, Băng Nguyệt vì muốn anh mạnh hơn, mới đưa anh đến hang động đầy nắng và hoa cỏ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...