Chu Dương tuyệt đối không thể ngờ người đi ra từ phòng ngủ lại là mẹ của Tạ Linh Ngọc.
Bà Tạ? Sao bà ta lại chạy đến biệt thự của anh?
Người phụ nữ này vẫn luôn coi thường anh, luôn cảm thấy anh là một tên phế vật vô dụng, hơn nữa còn đuổi anh ra khỏi Tạ gia, lúc này tại sao lại chạy đến biệt thự vậy?
Sắc mặt Chu Dương u ám, anh nhíu mày hỏi: "Sao bà lại tới đây?"
Bà Tạ sững sờ, biểu cảm xấu hổ nói: " Tiểu Dương à, sao con lại đột nhiên nói vậy?"
"Lẽ nào con muốn đuổi mẹ đi sao? Gần đây mẹ có làm gì sai đâu?"
Cái gì?
Chu Dương sững sờ đần mặt ra tại chỗ nhìn người phụ nữ trước mặt.
Người đang đứng trước mặt anh thật sự là mẹ ruột của Tạ Linh Ngọc sao?
Đùa cái gì chứ, Tiểu Dương? Đuổi bà ta đi?
Nghe giọng điệu mang theo sự khẩn cầu của bà Tạ, Chu Dương cảm thấy thế giới quan của mình đều sụp đổ.
Đây thật sự là người đàn bà kiêu ngạo ngang ngược, trong đầu chỉ toàn lợi ích đó sao?
Anh vò đầu, nhất thời không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là giọng điệu của bà Tạ đột nhiên trở nên khách khí khiến anh cảm thấy hơi ngượng ngùng.
"Được rồi chồng à, mẹ đã biết sai, chúng ta đã sống cùng nhau lâu như vậy, sao anh lại đột nhiên tức giận với mẹ chứ?", lúc này, Tạ Linh Ngọc cũng lên tiếng.
"Cái gì?", Chu Dương vẫn còn đang ngỡ ngàng.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Từ tình hình trước mắt để phán đoán, anh dường như đã đưa ra được một kết luận.
Bà Tạ dường như đã biết anh vô cùng giàu có, bây giờ đang cố gắng nịnh bợ anh.
Trông bộ dạng này, anh cũng đã tha thứ cho bà ta, hơn nữa còn để bà ta chuyển vào trong biệt thự, ba người đã cùng nhau sống được một khoảng thời gian.
Nhưng mấu chốt của vấn đề là những chuyện này đã xảy ra khi nào chứ?
"Đúng rồi, mẹ của anh đâu?", Chu Dương dường như nhớ ra điều gì đó.
"Chồng à, hôm nay anh bị làm sao vậy? Nói năng linh tinh gì thế?", Tạ Linh Ngọc đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đến trước mặt của Chu Dương ân cần sờ lên trán của anh.
"Không sốt, sao lại nói năng hồ đồ như thế chứ?", Tạ Linh Ngọc lẩm bẩm.
"Cái gì mà phát sốt với không phát sốt, em đang nói gì vậy? Mẹ của anh đâu?", Chu Dương hơi cáu kỉnh.
Tạ Linh Ngọc ở trước mặt cho anh một cảm giác xa lạ.
Mặc dù người phụ nữ này đối với anh rất ấm áp, nói chuyện cũng rất ân cần, dường như rất quan tâm đến anh.
Tất cả những điều này có lẽ đều là cuộc sống mà anh mong muốn, nhưng Chu Dương lại cảm thấy không đúng lắm.
"Chồng à, không phải anh mất trí nhớ rồi chứ?", Tạ Linh Ngọc nhìn Chu Dương một cách kì quái, sau đó chậm rãi kể lại những sự việc đã xảy ra.
Chu Dương từ Thánh Sơn quay về, thuận lợi đánh bại được Hứa gia, hơn nữa bản thân cũng trở thành một hoàng đế võ giả.
Không chỉ như vậy anh còn đưa cả Hứa gia quay về Chu gia, đánh bại tất cả kẻ địch, sau khi thừa kế Chu gia, anh giúp Chu gia trở thành gia tộc hàng đầu ở phương Đông.
Đương nhiên bây giờ bà Chu cũng chuyển tới sống ở Chu gia tại thủ đô.
Còn Chu Dương lại quay về thành phố Đông Hải lựa chọn sống chung với Tạ Linh Ngọc.
"Là như thế sao?", Chu Dương ngơ ngác ngồi tại chỗ.
Tạ Linh Ngọc kể chuyện rất chân thật.
Nhưng anh không hề nhớ bất kì chuyện nào trong số đó.
Theo lời kể của Tạ Linh Ngọc, tối qua sau khi anh đi uống rượu với Ngưu Xuyên, tỉnh dậy đã trở thành bộ dạng này.
"Chồng à, không phải anh thật sự mất trí nhớ rồi chứ, không nhớ được chút gì sao?", Tạ Linh Ngọc nhìn Chu Dương đầy quan tâm: "Đừng hù dọa em”.
Chu Dương lắc đầu.
"A! Thế này phải làm sao đây? Đúng rồi, bệnh viện, mau chóng đến bệnh viện", Tạ Linh Ngọc nói xong liền vội vàng chạy ra ngoài khởi động xe.
Bà Tạ ở bên này cũng vô cùng lo lắng: "Con rể tốt của mẹ, con không thể xảy ra chuyện gì được!"
"Nếu con xảy ra chuyện gì Tạ Linh Ngọc phải làm sao? Mẹ phải làm sao đây?"
Sự lo lắng trêи gương mặt của bà Tạ không giống như đang giả vờ.
Chu Dương không quan tâm đến bà ta, bởi vì trong lòng anh đang rất hỗn loạn.
Khoảnh khắc cuối cùng anh ý thức được là anh đã đi đến Thánh Sơn, sau đó nhìn thấy Băng Nguyệt, rồi đến một hang động.
Trong hang động đó, Băng Nguyệt nói có thể khiến anh mạnh mẽ hơn, sau đó anh đã mất đi ý thức.
Lẽ nào sự việc xảy ra khi đó đã cách đây vài tháng rồi sao?
Anh cảm thấy hơi đau đầu, loạng choạng ngồi lên xe của Tạ Linh Ngọc nhanh chóng đi tới bệnh viện.
Bây giờ thân phận của Chu Dương không tầm thường, Tạ Linh Ngọc đưa anh đến bệnh viện, các chuyên gia thần kinh hàng đầu nhanh chóng chạy tới, sau khi kiểm tra đều lần lượt lắc đầu.
"Bác sĩ, chồng của tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trí nhớ của anh ấy có thể hồi phục lại không?", Tạ Linh Ngọc quan tâm hỏi.
"Không dễ nói, tình trạng của Chu thiếu gia chúng tôi chưa từng gặp”.
"Từ điện sóng não phán đoán, anh ấy hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì, vì vậy chúng tôi không thể chẩn đoán được nguyên nhân mất trí nhớ của anh ấy”.
"Vừa rồi cô cũng đã nói, Chu thiếu gia gần đây không gặp phải bất kỳ kϊƈɦ động nào, chỉ là tối qua có uống rượu một lần, nhưng cũng không uống say”.
Chuyên gia thần kinh liên tục lắc đầu, tỏ ý hoàn toàn không hiểu vì sao Chu Dương lại mất trí nhớ.
Không tìm ra nguyên nhân đương nhiên cũng không cách nào điều tra được.
"Ông nói bậy! Ông không biết con rể tôi là ai sao?", lúc này bà Tạ lao đến.
"Tôi nói cho ông biết, nếu như ông không thể chữa trị chứng mất trí nhớ cho con rể tôi, tôi sẽ đập nát cái bệnh viện này của ông!"
Bà Tạ điên cuồng gào thét, bác sĩ kia bị bà ta dọa đến mức liên tục gật đầu, chắc hẳn bác sĩ đã biết thân phận của Chu Dương.
Những người khác của Tạ gia nhanh chóng chạy đến, sau khi hỏi rõ tình hình của Chu Dương cũng không ngoại lệ, lần lượt bắt đầu mắng chửi bác sĩ.
Cũng không có gì lạ, đây đều nhà đức tính xấu của những người trong Tạ gia.
Chu Dương yên lặng ngồi ở đó, đột nhiên cảm thấy phiền chán.
Anh hét lên: "Im lặng hết cho tôi!"
Người của Tạ gia quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Chu Dương, lần lượt cúi đầu câm như hến.
Tạ Dũng còn thử giải thích gì đó: "Anh rể à, mọi người cũng vì muốn tốt cho anh”.
"Vì tốt cho tôi?", Chu Dương hứng thú đánh giá hắn ta một lượt.
Đúng thật là nực cười, trước kia anh chưa bao ngờ tới có một ngày bản thân có thể được người của Tạ gia đối xử như vậy.
Càng không thể ngờ rằng ngày này lại đến đột ngột, dường như bản thân anh chỉ ngủ một giấc, đột nhiên liền trở thành dáng vẻ như này.
"Được rồi, nếu chuyên gia tạm thời không thể chữa trị được bệnh cho tôi, vậy thì trước tiên không cần chữa trị nữa”, Chu Dương nhẹ giọng nói.
"Á? Vậy làm sao được?", mọi người lần lượt khuyên bảo anh.
Chu Dương lạnh lùng nghe bọn họ khuyên một lúc, đột nhiên lên tiếng: "Sao, lời tôi nói không có tác dụng à?"
Nghe vậy, bọn họ đều im lặng.
"Được rồi, tôi muốn đi ra ngoài một mình, nhớ kĩ đừng có ý định đi theo tôi, hiểu chưa?", Chu Dương nói với họ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...