Quả nhiên, mấy người Tạ gia nhanh chóng phản kϊƈɦ.
“Chị dâu thứ, lời này của chị là có ý gì?’
“Chị nói là toàn bộ Tạ gia này đều là của chị hả? Đùa gì thế? Chúng tôi không bỏ tiền, không góp sức sao?”, một người Tạ gia nói.
Ý bà Tạ đang muốn nói là bọn họ thực sự không hề bỏ tiền, bỏ có hai trăm ngàn đã coi là đóng góp sao?
Về chuyện góp sức, đùa chắc, từ khi công ty của Tạ Linh Ngọc thành lập đến nay, bọn họ ngoại trừ mượn tiền thì còn giúp được cái gì?
Chẳng qua là đến dự một cuộc họp ngày hôm nay thôi, đó cũng tính là góp sức ư?
Bà ta định nói những lời này, nhưng lại không thể nói ra, vì người khác không hề cho bà ta cơ hội để nói.
“Chị dâu thứ, nếu chị nói thế, tức là không xem mấy người chúng tôi là người nhà rồi”.
“Đã như vậy, chị cũng không cần thiết ngồi ở đây nữa, mau về nhà trông coi Linh Ngọc nhà chị đi, ngồi đây cùng chúng tôi làm gì?”
Mọi người đồng loạt gật đầu, trong chốc lát, bà Tạ chợt nhận ra cảm giác bị cô lập là thế nào.
Những người này rõ ràng toàn đưa ra những yêu cầu vô lý.
Nhưng chỉ có bà ta biết, còn người khác đều tỏ vẻ đương nhiên phải vậy.
Tình cảnh này, dường như khá quen thuộc.
Nhưng bà ta vẫn không nhớ lại đây là dáng vẻ mình từng có và mình từng đối xử với Chu Dương như vậy.
Bà ta cảm thấy mình không sai, không có bất kỳ lỗi lầm nào, chỉ thấy tủi thân.
“Sao mấy người có thể nói như vậy!”
“Được rồi, các người nhất định phải nói như vậy đúng không, vậy thì trả công ty của Linh Ngọc lại cho chúng tôi, thế gia này không cần thành lập nữa!”
Bà Tạ nhìn chằm chằm vào mấy khuôn mặt quen thuộc, hi vọng có thể thấy được chút đồng tình trong ánh mắt họ.
Chỉ có điều, ánh mắt những người này đều rất hờ hững.
Còn có người nhếch mép cười khẩy.
“Chị dâu thứ, chị đang đùa đấy à? Trả lại công ty cho các người?”
“Bây giờ công ty này đã không còn là của các người từ lâu rồi, chị còn chưa rõ sao? Hiện tại gọi là tập đoàn Tạ Thị!”
“Chúng tôi cũng góp tiền góp sức, mở rộng quy mô công ty thêm nhiều như thế, hơn nữa chúng tôi còn chia cho Tạ Linh Ngọc 30% cổ phần, các người đâu có thiệt thòi gì!”
“Tạ Linh Ngọc đã đồng ý rồi, bà còn nói gì ở đây nữa?”
“Chuyện gì cũng không hiểu, không biết xấu hổ, mau về nhà đi”.
Bà Tạ chỉ có thể hướng ánh mắt vào bác cả Tạ gia.
Bác cả Tạ gia thở dài.
Ông ta không hề cảm thấy người Tạ gia làm vậy là quá đáng, trái lại còn thấy rất đúng đắn.
Chính vì người Tạ gia như vậy cho nên ông ta mới thu được lợi ích lớn nhất.
Chỉ với cái giá vẻn vẹn mười triệu, ông ta đã thành công giành được công ty từ Tạ Linh Ngọc, còn trở thành gia chủ.
Song, ông ta cũng đã nhìn thấu bộ mặt của đám người Tạ gia này rồi.
Mấy kẻ này có thể lợi dụng, nhưng tuyệt đối không thể để cổ phần thật sự rơi vào tay họ.
Nếu không, vị trí gia chủ của ông ta ngồi chưa nổi mấy ngày, tập đoàn Tạ Thị đã phá sản.
Vì vậy ông ta mới thở dài.
Tiếng thở dài này chính là than thở vì Tạ gia không có lấy một người hữu dụng, đến lúc đó, ông ta lại trở thành kẻ cô độc lẻ loi.
Nhưng cũng không sao hết.
Vốn dĩ chỉ là một đám thân thích không quan trọng thôi, đợi đến khi chiếm được toàn bộ tài sản của Tạ gia, ông ta sẽ loại bỏ từng người một, một mình độc chiếm quyền thế không phải quá tuyệt vời sao?
Vì vậy ông ta liền thả lỏng, liếc nhìn bà Tạ.
Khẽ gật đầu.
“Ừ, đúng, tập đoàn Tạ Thị được thành lập rồi, bây giờ nói gì cũng đã muộn”.
“Vả lại hiện giờ Tạ Linh Ngọc bỏ dở giữa chừng, tôi thực sự nghi ngờ nó không đủ tận tâm với Tạ gia, vì vậy, tôi quyết định sử dụng quyền hạn của gia chủ, thu hồi lại 20% cổ phần trong tay nó, phân chia cho mọi người ở Tạ gia”.
Bác cả Tạ gia thẳng thừng nói.
Bây giờ ông ta vẫn cần dùng đến đám người Tạ gia, vì vậy ông ta không ngại chia thêm cho họ chút cổ phần.
Dù sao sớm muộn gì ông ta cũng sẽ lấy lại.
Nghe bác cả Tạ gia nói vậy, cả căn phòng đầy tiếng hoan hô reo hò.
Bây giờ, trong tay Tạ Linh Ngọc chỉ còn lại 10% cổ phần.
Có thể nói, bọn họ đã hoàn toàn đuổi được Tạ Linh Ngọc ra ngoài!
Sắc mặt bà Tạ trắng bệch.
Nhưng làm sao được đây?
Người của Tạ gia, sẽ không vì sắc mặt bà ta không tốt mà thông cảm.
Bà Tạ lại không hiểu những thứ này, muốn thanh minh cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ có thể trơ mắt bị người khác đuổi ra ngoài.
Đến đây, Tạ gia coi như đã chính thức thành lập.
Mỹ phẩm Duyệt Kỷ của Tạ Linh Ngọc cũng chính thức đổi tên thành Tập đoàn Tạ Thị, trở thành trụ sở chính của tập đoàn.
Tạ Linh Ngọc sở hữu 10% cổ phần, bác cả Tạ gia sở hữu năm mươi phần trăm.
Còn bà Tạ, một mình lẻ loi trở về nhà, đến tận lúc này bà ta vẫn chưa hiểu ra vấn đề là gì.
Tại sao những người thân thích kia lại đột nhiên nhắm vào bà ta, chẳng lẽ bà ta thực sự đã làm sai chuyện gì?
Cúi đầu trước kẻ mạnh là sở trường của bà Tạ.
Mà mấy người Tạ gia kết hợp lại để loại trừ bà ta là một chuyện khó lòng chấp nhận nổi, bà ta không thích bị gạt bỏ, vì vậy, dù rất hiếm hoi, nhưng bà ta bắt đầu suy ngẫm xem mình đã làm sai điều gì.
“Tất cả là tại Chu Dương!”
Bà ta đưa ra kết luận.
Nếu không phải tại Chu Dương lấy tiền đi, nếu Chu Dương chuyển luôn hai mươi triệu cho bà ta, thì nhất định bà ta sẽ không bị loại trừ!
Bên này, Tạ Linh Ngọc cùng Chu Dương quay về vịnh Lục Cảnh.
Có vẻ như trong lòng Tạ Linh Ngọc vô cùng nặng nề.
“Có phải em rất bất hiếu không?”, Tạ Linh Ngọc cười khổ sở, nhìn Chu Dương và hỏi.
Chu Dương đau lòng lắc đầu.
Trước kia là vì Tạ Linh Ngọc, nên anh mới nhẫn nhịn bà Tạ lâu như vậy.
Nhưng rõ ràng, người như bà Tạ sẽ không vì anh khoan dung bà ta, đối xử tốt với bà ta mà thay đổi.
“Không phải em bất hiếu, lúc trước em quá thật thà.
”
“Bây giờ làm như vậy, mới là hiếu thuận”.
“Để mẹ em nhìn cho rõ bộ mặt thật của đám người Tạ gia, đến lúc đó em quay về báo hiếu, đó mới thật sự là hiếu thảo”.
Chu Dương nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Tạ Linh Ngọc khẽ gật đầu, nhưng từ tận đáy lòng cô vẫn băn khoăn, bà Tạ thực sự sẽ thay đổi sao?
Nếu cô biết được kết luận cuối cùng của bà Tạ, e rằng sẽ tức chết.
May thay, lúc này cô hoàn toàn không biết gì, với lại, sau này cũng không biết được, vì cô định ở cùng Chu Dương tại vịnh Lục Cảnh một khoảng thời gian.
“Anh sẽ không đuổi em đi đấy chứ, chúng ta là vợ chồng, anh không có quyền đuổi em đi!”
Tạ Linh Ngọc lấy lại tinh thần, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cô nói ra mấy lời nói đùa hiếm hoi.
Chu Dương hơi sửng sốt.
Anh không ngờ Tạ Linh Ngọc lại đột nhiên nói đùa với mình.
Mặc dù rất muốn đồng ý, chỉ là, anh không thể đồng ý ngay.
Bởi vì, anh không ở trong biệt thự này lâu, không tới mấy ngày nữa anh sẽ cùng Ngưu Xuyên đi đến Thánh Sơn.
Ngay khi anh đang nghĩ cách giải thích, bỗng nhiên Tạ Linh Ngọc phát hiện ra một chuyện.
“Mẹ đâu rồi? Mẹ không có nhà sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...