"Chẳng lẽ cậu ta tới tìm mình?", suy nghĩ này chợt lóe lên trong lòng Hứa Phụng Lai.
Vì Chu Dương đúng là đang thẳng hướng này đi tới.
"Không phải chứ? Chẳng nhẽ cậu ta biết mình theo dõi cậu ta?"
Hứa Phụng Lai nghi ngờ, ông ta và Hứa Phụng Thiên theo dõi Chu Dương đến giờ, vậy mà Hứa Phụng Thiên vừa đi, Chu Dương đã vội tìm tới.
Có vẻ Chu Dương phát hiện có người theo dõi.
Nhưng làm sao phát hiện được chứ?
Dù Hứa Phụng Lai và Hứa Phụng Thiên không quá cố gắng che giấu hành tung của mình, vì bọn họ là tông sư võ giả, hoàn toàn không cần dùng thủ đoạn che giấu cao siêu nào, chỉ theo dõi một người bình thường mà chẳng nhẽ lại lộ tẩy?
Dù thế nào ông ta cũng không nghĩ ra, sao Chu Dương phát hiện ra mình, thậm chí lúc này anh đã đi tới ngay tầng dưới ông ta.
Hứa Phụng Lai ngồi im không nhúc nhích, đơn giản là vì nếu bị Chu Dương phát hiện thì biết làm gì đây?
Biệt thự của ông ta không khóa cửa, tiếng mở cửa vang lên từ dưới tầng, tiếp theo đến tiếng bước chân từng nhịp đi lên cầu thang, cuối cùng, Chu Dương xuất hiện trước mặt ông ta.
Hứa Phụng Lai không hoảng hốt cũng không vội vàng, uống một ngụm trà nóng, sau đó lười biếng nhướn mày: "Cậu là ai? Đến nhà tôi làm gì?"
Ông ta bày ra dáng vẻ không biết Chu Dương, muốn thăm dò Chu Dương xem có thật là anh phát hiện ông ta theo dõi không.
"Hứa Phụng Lai?"
Chu Dương không tốn thời gian buôn chuyện, thẳng thừng lật tẩy chân tướng ông ta.
Lúc này, Hứa Phụng Lai hoàn toàn chấn động.
Chu Dương không chỉ phát hiện ông ta theo dõi, mà còn dễ dàng chỉ điểm gọi tên ông ta ra.
Rốt cuộc cậu ta là ai, sao lại biết thân phận mình.
Gia tộc ẩn dật Hứa gia phải đến mấy chục năm không xuất hiện, e là chẳng có nhiều người ở thành phố Đông Hải biết đến cái tên Hứa Phụng Lai.
Hứa Phụng Lai nhìn Chu Dương chằm chằm, như muốn moi móc chút tin tức trong ánh mắt anh.
Nhưng thất vọng thay, ánh mắt Chu Dương chẳng có gì cả, chỉ có nụ cười thản nhiên, bộ dạng hờ hững không có thái độ thù địch.
"Tên nhóc này quả không tầm thường, sao cậu phát hiện ra tôi?"
"Còn nữa, sao cậu biết tên tôi?"
Hứa Phụng Lai làm bộ thờ ơ hỏi han.
Ông ta muốn xem thử, rốt cục con át chủ bài của Chu Dương là gì, hay nói cách khác, rốt cuộc thân phận anh như thế nào.
"Tôi không phát hiện, cũng chẳng biết tên ông", Chu Dương nhún vai: "Là người khác phát hiện ông, hơn nữa người đó cũng biết tên ông".
"Không chỉ biết tên, mà phỏng đoán còn là người quen của ông nữa", khóe miệng Chu Dương nhếch lên, nở nụ cười ý đăm chiêu.
"Cậu nói gì?", lúc này Hứa Phụng Lai trợn tròn mắt cảnh giác.
Trực giác nói cho ông ta rằng có chuyện gì đó không ổn sắp xảy ra.
"Không cần căng thẳng vậy, Hứa tiên sinh, gặp người quen không phải ông nên vui mừng sao?"
Chu Dương vừa nói vừa vỗ tay.
Tiếng bước chân một lần nữa từ dưới tầng vọng lần, hơn nữa không chỉ có một người.
Ba người nữa nhanh chóng xuất hiện.
Nhìn thấy ba người này, đôi mắt hung hãn của Hứa Phụng Lai khẽ co giật một cái.
Hứa Lực, A Ngai! Còn có một tông sư võ giả khác cũng là người Hứa gia.
Hoặc nói là, bọn họ từng là người của Hứa gia.
"Lại là các người!", giọng Hứa Phụng Lai run rẩy.
"Các người, các người cũng cúi đầu phục tùng Chu Dương!"
Hứa Phụng Lai đột nhiên thấy nhiều khúc mắc trở nên sáng tỏ.
Tại sao Chu Dương lại dám phát ngôn xằng bậy, sao Tô gia lại ngu ngốc hợp tác với anh, hai bên liên kết cùng tiêu diệt Hứa gia!
Còn nữa, sao Nhậm Phong lại phản bội Hứa gia để dựa đầu vào Chu Dương.
Trong một khắc này, ông ta đã hiểu hết mọi chuyện.
Lúc đó, ông ta còn cho rằng Nhậm Phong và Tô gia điên rồi, một cá nhân nhỏ bé ăn nói linh tinh như Chu Dương, vậy mà bọn họ cũng tin tưởng? Hơn nữa dám hợp tác với anh tấn công Hứa gia.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy Hứa Lực, ông ta biết nguyên nhân là vì sau lưng đám người đó có chỗ dựa vững chắc!
Nếu như vậy, nhánh chính Hứa gia cứ tiếp tục không biết gì, thì thật quá nguy hiểm!
Lực lượng hùng hậu như này hoàn toàn đủ để uy hϊế͙p͙ được Hứa gia bọn họ.
Nhất định phải nghĩ ra cách thông báo cho nhánh chính Hứa gia, đó là ý định duy nhất của Hứa Phụng Lai, bằng mọi giá phải làm được.
Nhưng Hứa Lực không cho ông ta cơ hội này: "Ha ha, Hứa Phụng Lai, lâu rồi không gặp!"
Hứa Lực cắn răng cắn lợi nói: "Mấy năm qua mọi người ở nhánh chính Hứa gia sống ổn chứ?"
"Còn bọn tôi à? Chỉ có thể sống như con chuột chui rúc vào góc dưới ánh mặt trời, thậm chí ngay cả họ tên của mình cũng không dám nói ra!"
"Đã đến lúc các ông trả giá rồi".
Hứa Lực vừa nói, vừa nhanh chóng cùng A Ngai ra tay.
"Hứa Lực, ông đừng manh động.
Nói sao thì chúng ta đều xuất thân từ Hứa gia, coi như gốc gác giống nhau, lúc này ông không thể giúp Chu Dương ra tay với tôi đâu!"
Hứa Phụng Lại vội xin tha thứ, đồng thời ánh mắt ông ta đảo quanh đánh giá, hi vọng tìm được đường tắt chạy thoát thân.
Nhưng thật thất vọng, vì Hứa Lực hoàn toàn không cho ông ta cơ hội, vung thẳng tay lên, còn A Ngai và một tông sư võ giả khác nhanh chóng chặn đường ông ta chạy.
"Đều là người Hứa gia? Nhánh chính các ông tước đoạt dòng họ, đuổi chúng tôi ra khỏi Hứa gia!"
Hứa Lực tức giận hét lên: "Ông biết chúng ta cùng gốc rễ, thế sao lúc ông giết anh tôi, ra tay lại tàn bạo không mảy may tình nghĩa như vậy?"
Lời vừa dứt, Hứa Lực không nói gì thêm, chỉ lao thẳng về phía Hứa Phụng Lai.
A Ngai và tông sư võ giả còn lại ra tay theo, cả ba tông sư võ giả cùng đối đầu với Hứa Phụng Lai, dù là Hứa Phụng Lai cũng không chống đỡ nổi.
"Đừng giết tôi! Tôi là vệ sĩ hạng hai của Hứa gia", Hứa Phụng Lai hét to một tiếng.
"Thả tôi đi, tôi sẽ tha thứ cho các người, cho các người quay lại Hứa gia!"
"Nếu giết tôi rồi, Hứa gia chắc chắn không bỏ qua cho các người!"
Hứa Phụng Lai không cam tâm hét toáng lên, chưa tới một phút mà trêи người ông ta đã dính mấy vết thương trí mạng.
"Mấy lời này, ông để đó mà nói với Diêm Vương!"
Hứa Lực lạnh lùng đáp trả, nhân cơ hội dùng tay chém một đường làm vỡ tim Hứa Phụng Lai.
Hứa Phụng Lai lúc này trợn tròn mắt, cúi đầu nhìn vết thương, rồi lại ngẩng đầu, ánh mắt khϊế͙p͙ sợ không tin nổi nhìn Hứa Lực.
Khóe miệng ông ta co giật, như muốn nói gì, song lại không nói nổi, chậm rãi ngã xuống đất, máu tươi chảy ra thành dòng.
Một đời tông sư võ giả kết thúc.
Nhìn Hứa Phụng Lai nằm trêи đất, Chu Dương không nhịn được lắc đầu một cái.
Dù mạnh thế nào, nhưng nếu tính sai một bước, cũng dẫn tới mối hận thù suốt kiếp.
Phải cẩn thận thì mới giương thuyền đến vạn năm, làm gì cũng phải suy xét kĩ lưỡng mới có thành quả lâu bền.
Mọi người chỉ đứng cảm thán, không hề chú ý Hứa Phụng Lai đang nằm trêи sàn, dùng máu vẽ trêи đất một kí hiệu.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...