Chàng Rể Đại Gia FULL


"Thế nào rồi? Chu Dương đã nghĩ thông suốt chưa?"
Tôn Liên kéo Trần Thế Hào ngồi xuống, vẻ mặt đầy lo lắng.

Mặc dù bà ấy tiếp xúc với Chu Dương chưa lâu, hơn nữa cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của Chu gia.

Nhưng Chu Dương và Trần Thế Hào có mối quan hệ vô cùng tốt, hơn nữa hai người cũng đã có ẩn ý cùng đứng trêи một chiếc thuyền rồi.

Yêu nhau yêu cả đường đi, Tôn Liên đương nhiên cũng hi vọng Chu Dương có thể phấn khởi trở lại, sau này quay về Chu gia có thể nắm được quyền lực lớn của Chu gia.

Nếu được như vậy, bất luận là đối với Chu Dương hay đối với Trần Thế Hào đều sẽ có được lợi ích rất lớn.

"Ừ, tôi đã nói với cậu ấy rồi, bây giờ cậu ấy cũng đã tốt hơn nhiều, được rồi, chúng ta cũng đừng lo lắng nhiều chuyện như thế, mọi chuyện cuối cùng vẫn cần dựa vào bản thân cậu ấy, nếu như đến cả trở ngại nhỏ này cũng không vượt qua được vậy còn nói gì đến chuyện quay trở về Chu gia nữa".

"Được rồi, nghỉ ngơi thôi".

!
Đêm đã khuya, Chu Dương nằm trêи giường, mở mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, đột nhiên có cảm giác không nói nên lời.

Mặc dù vừa nãy anh nói với Trần Thế Hào mình đã nghĩ thông suốt rồi.

Nhưng Chu Dương biết anh vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết, trong lòng anh ít nhiều vẫn còn vướng mắc.

Tuy rằng Chu Dương đã cố gắng hết sức kiềm chế bản thân nhưng anh không phải thần thánh, không có cách nào bình tĩnh trước sóng lớn, chỉ có thể khiến cảm xúc của bản thân bình tĩnh hơn chút, không ảnh hưởng đến người khác, không để người khác lo lắng cho mình.


Lúc này Chu Dương đang suy nghĩ, sau khi anh biết thân phận của mình, lần đầu tiên nhận được hai mươi triệu tệ, cuộc sống trong thời gian dài như vậy có phải là thứ mà anh muốn có được hay không.

Đầu tiên, về mặt tiền bạc, bây giờ anh đã không còn thiếu thốn nữa.

Càng không nói tới hơn ba mươi phần trăm cổ phần công ty Danh Dương trong tay anh, đã vượt qua con số năm tỷ.

Nói cách khác, bây giờ nếu như anh bán hết số cổ phần trong công ty Danh Dương đổi sang tiền mặt, vậy thì sau này anh không cần làm gì cả, chỉ cần ăn uống vui chơi, cùng mẹ sống cả đời vô lo vô nghĩ.

Nhưng đó không phải cuộc sống mà Chu Dương mong muốn.

Trước kia khi chưa có tiền, anh luôn nghĩ, nếu có nhiều tiền sẽ chi tiêu như nào.

Nhưng đến khi thực sự được như vậy, Chu Dương lại cảm thấy mơ hồ.

Bởi vì theo suy nghĩ ngày trước của anh, bây giờ có đã có tiền rồi, cần phải có biệt thự, xe hơi, người đẹp, cả ngày ở trong biệt thự lớn tiệc tùng với người đẹp, đây mới là việc hưởng thụ nhất.

Nhưng bây giờ suy nghĩ của Chu Dương đã hoàn toàn thay đổi.

Ý định đó lúc đầu có lẽ vẫn còn, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Chu Dương cảm thấy dù là biệt thự, xe hơi hay người đẹp đều là thú vui thoáng chốc, không có quá nhiều ý nghĩa gì.

Mà tiền giúp anh làm nhiều chuyện ý nghĩa hơn.

Thứ hai, hơn nửa năm qua Chu Dương cũng coi như tạo dựng được chút danh tiếng ở Đông Hải và Tương Tây.

Không thể nói ngang hàng với một số gia tộc hạng nhất, nhưng ít nhất cũng có thể chính diện đối mặt với những gia tộc đó.

Còn những gia tộc hạng hai thậm chí không là gì trong mắt của Chu Dương, với anh chỉ giống như một thứ công cụ.

Những điều này đều là những thay đổi thực tế của Chu Dương trong hơn nửa năm nay.

Đổi lại là Chu Dương ngày trước tuyệt đối sẽ không thể ngờ bản thân của nửa năm sau lại xảy ra thay đổi lớn như thế.

Chu Dương nhếch nhép cười một mình, cảm thấy bản thân buồn lo vô cớ.

Anh luôn canh cánh trong lòng chuyện của hội trưởng lão, nhưng hội trưởng lão của Chu gia đó lại hoàn toàn không biết sự tồn tại của anh.

Chuyện này không phải quá nực cười rồi sao?
Bạn toàn tâm toàn ý coi người ta là kẻ thù, cuối cùng phát hiện người ta hoàn toàn không chú ý tới bạn, bạn hoàn toàn không khác người qua đường chút nào.

Vì vậy thay vì lãng phí tâm tư và thời gian vào chuyện của Chu gia, chi bằng làm tốt chuyện xung quanh mình.

Ví như công ty Danh Dương, mặc dù trước đó hai sản phẩm chính của công ty là mặt nạ trắng da chống lão hóa và sữa rữa mặt Tân Chu rất được ưa chuộng, hiện nay cũng coi như là một tân binh của ngành mỹ phẩm trong nước.

Nhưng giờ đã gần nửa năm trôi qua, ngoài hai sản phẩm chủ đạo ra công ty Danh Dương vẫn chưa cho ra mắt được sản phẩm nào khác, nên dù bây giờ vẫn có lãi nhưng lại kém xa so với ngày trước.


Hơn nữa, ngoài tầm ảnh hưởng của công ty Danh Dương trong ngành mỹ phẩm, cơ sở mà anh bố trí ở Tương Tây ngoài công ty Danh Dương còn có ngành truyền thông mà Tôn Việt hợp tác với Trương gia bây giờ cũng vừa bắt đầu mà thôi.

Trước nay, Chu Dương mới chỉ chen chân vào hai ngành này, mặc dù lúc đầu anh cảm thấy không có gì, nhưng đến hiện tại lại cảm thấy sức lực chưa mạnh.

Vì vậy trong lòng Chu Dương suy nghĩ, trước mắt anh cần tập trung vào hai phương diện này.

Thay vì lo lắng chuyện của Chu gia chi bằng làm tốt những chuyện này thì hơn.

Nghĩ thông điểm này, Chu Dương đột nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái không ít, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.

Nhưng muốn tập trung vào chuyện này, trước tiên phải loại bỏ những đe dọa từ phía Hứa gia.

Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Dương càng tràn đầy ý chí chiến đấu.

Không phải anh vừa bị từ chối sao?
Trước khi chưa biết thân phận thực sự của mình, Chu Dương vẫn chỉ là một nhân viên nhỏ bé của công ty Danh Dương, mỗi lần đi ra ngoài bàn công việc đều đã từng bị từ chối, anh cũng không biết bản thân đã bị từ chối bao nhiêu lần.

Chuyện lần này cũng chẳng đáng bận tâm.

Ngày mai vẫn phải đến thăm hỏi một số nơi, mặc dù cảm thấy rất có khả năng bị những người đó từ chối giống như hôm nay.

Nhưng Chu Dương sẽ không chán nản như lúc đầu.

Khóe miệng khẽ nhếch lên, Chu Dương đem theo sự tự tin dần dần chìm vào giấc ngủ.

Một đêm trôi qua, sáng ngày hôm sau Chu Dương dậy từ rất sớm.

Tối hôm qua đã nói chuyện với Trần Thế Hào, đêm lại suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tâm trạng cũng coi như đã thoải mái hơn nhiều.

Vì vậy Chu Dương tỉnh dậy không hề cảm thấy mệt mỏi, mà thấy thoái mái lạ thường.


Ba người sau khi chuẩn bị xong liền bắt đầu tiếp tục chuyến thăm hỏi hôm nay.

Trần Thế Hào và Tôn Liên trố mắt nhìn nhau, đều thấy sự vui vẻ trong mắt đối phương.

Bọn họ đều đã nhìn thấy trạng thái vừa nãy của Chu Dương, lúc này anh không còn giống Chu Dương của ngày hôm qua sau khi bị từ chối.

Mặc dù không thể nói rốt cuộc khác nhau ở điểm nào, nhưng hai người nhìn ra được bây giờ Chu Dương đã nghĩ thông nhiều chuyện, cả người trở nên nhẹ nhõm, lời nói và hành động cũng tự tin hơn.

Nhưng hai người cũng không quá lo lắng, mặc dù sự thay đổi này khiến người khác hơi bất ngờ nhưng chung quy lại cũng là một chuyện tốt.

Trong lòng cảm thán một tiếng, Trần Thế Hào cảm thấy bản thân thoải mái hơn không ít.

Ba người tiến về phía trước, nhanh chóng bắt đầu chuyến thăm hỏi ngày hôm nay.

Như đã đoán trước, chuyến thăm hỏi ngày hôm nay cũng không hề thuận lợi, mặc dù mọi người đều ra mặt gặp Trần Thế Hào và Tôn Liên, nhưng kết quả của cuộc nói chuyện lại không được như ý muốn.

Một ngày nhanh chóng trôi qua.

Năm giờ chiều, ba người kết thúc chuyến đi của hôm nay, lúc này, tất cả những sản nghiệp của Chu gia ở Đông Hải, họ đều đã đến.

Nhưng kết quả hôm nay khả quan hơn rất nhiều so với hôm qua.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui