Mặc dù vô tình trở thành người thừa kế của Chu gia, nhưng điều đó lại không giúp ích được gì nhiều cho anh, chỉ là có thêm không gian để anh thể hiện mà thôi.
Cho đến nay, có lẽ chỉ có Trần Thế Hào giúp đỡ Chu Dương vì thân phận người thừa kế của anh.
Thế nhưng, ngay cả như vậy, thế lực mà câu lạc bộ Silver Lake và Trần Thế Hào mang lại cho Chu Dương có thể so sánh được với gia tộc hạng nhất, chung quy vẫn có hạn.
Vả lại Trần Thế Hào không hẳn có thể giúp Chu Dương giữ bí mật thân phận của anh được, do đó, sự giúp đỡ của Trần Thế Hào cho Chu Dương rất có hạn.
Ngược lại, từ khi ra đời đám con cháu của gia tộc hạng nhất đã nắm giữ chìa khóa vàng, xuất phát điểm của bọn họ nhất định cao hơn Chu Dương rất nhiều.
Bất luận là kiến thức, học lực hay nền tảng, đều vượt xa khả năng so sánh của Chu Dương.
Có rất nhiều con cháu của gia tộc lớn đã lập nghiệp khi bằng tuổi với Chu Dương.
Thậm chí, không ít người hiện nay thể hiện nhiều tiềm năng hơn Chu Dương.
“Trước đây tôi còn cho rằng cậu muốn hợp tác với chúng tôi, chỉ là mượn tay chúng tôi gỡ bỏ những rắc rối của nhánh chính Hứa gia, bây giờ xem ra, dã tâm của cậu cũng không nhỏ”.
“Cứ coi như chúng tôi cũng từng muốn tiêu diệt Hứa gia, vậy lòng tự tin và dũng khí của cậu đến từ đâu?”
“Cậu chắc chắn chúng tôi nhất định sẽ giúp cậu tiêu diệt Hứa gia sao?”
“Nếu như chúng tôi không trợ giúp cho cậu, cậu sẽ làm gì?”
…
Hứa Nguy hỏi thẳng mấy câu, đột nhiên khiến Chu Dương trở tay không kịp.
Anh không ngờ Hứa Nguy lại nói và hỏi nhiều vấn đề như vậy khi mới gặp lại, hơn nữa từng câu hỏi giống như đòn trí mạng với Chu Dương, không thể trả lời sai.
Dường như Hứa Nguy đang trêu đùa.
Thế nhưng Chu Dương biết, nếu Hứa Nguy không hài lòng với câu trả lời của mình, rất có khả năng ông ta sẽ từ chối hợp tác với Chu Dương như câu nói vừa nãy.
Vậy thì, với thực lực của nhánh phụ bọn họ vẫn đủ để tự bảo vệ mình trước mặt Hứa gia.
Còn Chu Dương thì sao?
Chỉ dựa vào hai tông sư võ giả Ngưu Xuyên và Chu Phong, có đủ sức đối đầu với hơn mười mấy tông sư võ giả của nhánh chính Hứa gia không?
Điều này vốn dĩ là không thể.
Chu Dương trầm mặc một lúc, trong lòng sớm đã có cách.
Anh không nghĩ rằng lời nói của mình có thể khiến người của nhánh phụ Hứa Nguy ủng hộ vô điều kiện, nhưng ít nhất, sẽ không xảy ra sai sót gì lớn.
“Thật ra trong lòng tôi đã nghĩ thế này, muốn mượn sức mạnh trong tay của các ông, chấm dứt mâu thuẫn với người của nhánh chính Hứa gia, cũng là vì bản thân tôi”.
Chu Dương không hề phủ nhận, dù sao chuyện anh làm, thật sự có ý nghĩ và thái độ như vậy.
Chỉ dựa vào bản thân anh thì không thể đối đầu với người của nhánh chính Hứa gia.
Người của nhánh chính Hứa gia muốn giành lấy viên ngọc trong tay Chu Dương, anh căn bản không thể phản kháng lại.
Còn bây giờ, Chu Dương cũng biết sự tồn tại của nhánh phụ Hổ gia từ chỗ Thủy Băng Nguyệt, từ đó mới nảy sinh ý nghĩ như vậy.
“Nhưng nếu nói tôi chỉ đơn giản lợi dụng các ông, vậy tôi không dám đồng ý bừa”.
Chu Dương cười nhạt nói, sắc mặt vô cùng tự tin.
“Tôi hợp tác với các ông, đều có lợi cho hai bên chúng ta”.
“Ồ, muốn hợp tác với chúng tôi, lợi dụng sức mạnh của chúng tôi, tranh đấu với người của nhánh chính Hứa gia, sao có thể hoàn toàn có lợi cho hai bên được chứ, tôi muốn nghe xem cậu nói thế nào”.
Hứa Nguy giễu cợt nhìn Chu Dương, khóe miệng khẽ nhếch lên, hiển nhiên ông ta muốn nghe Chu Dương giải thích.
Suy cho cùng, Hứa Nguy không cho rằng, chuyện này có lợi hoàn toàn với cả hai bên.
Không chỉ Hứa Nguy, Hứa Nhiên, Hổ gia, còn có Hứa Phong Lực, và Hứa Phong Phàm, đều hứng thú liếc nhìn Chu Dương, muốn nghe anh nói gì.
“Phù!”
Hít một hơi thật sâu, Chu Dương biết, mình nhất định phải thuyết phục mấy người Hứa Nguy, bằng không những kế hoạch và sự chuẩn bị mà anh đang làm đều trở nên vô nghĩa.
“Đầu tiên, đối đầu với người của nhánh chính Hứa gia, gia nhập lại Hứa gia trở thành nhánh chính là nguyện vọng của các ông, cũng là sự chuẩn bị mà các ông đang âm thầm làm trong nhiều năm trở lại đây, bây giờ tôi tìm các ông hợp tác, cũng chỉ là thuận theo tình thế mà thôi”.
“Thứ hai, hợp tác với tôi, không có nghĩa các ông sẽ bị lộ ra ngoài, để người của nhánh chính Hứa gia biết đến sự tồn tại của các ông, ngược lại, hợp tác với tôi, tôi còn có thể trở thành lá chắn của các ông, một quân cờ che chắn tầm nhìn với người của nhánh chính Hứa gia”.
“Để tôi ra mặt, giao đấu chính diện với người của nhánh chính Hứa gia, Hứa gia tất nhiên sẽ không đưa toàn bộ thực lực ra đối phó với tôi, lúc này, các ông có thể từ trong đó liên tục càn quét sức mạnh trọng yếu của nhánh chính Hứa gia”.
“Đợi sức mạnh chủ đạo của nhánh chính Hứa gia bị tiêu diệt một phần, tôi sẽ phát động cuộc tấn công cuối cùng với Hứa gia, một trận tiêu diệt nhánh chính, còn các ông có thể trà trộn vào trong đó, thành công cướp lấy địa vị nhánh chính Hứa gia”.
“Có thể nói, trong toàn bộ chuyện này, các ông không cần mạo hiểm nhiều, ngược lại, chỉ cần cử đủ tông sư võ giả trợ giúp cho tôi, nếu thua, dựa vào thực lực của tông sư võ, muốn rút lui cũng không phải chuyện khó, huống hồ chúng ta đã có sự chuẩn bị, nếu thắng, các ông làm chủ Hứa gia, đạt được tâm nguyện nhiều năm”.
“Huống hồ, từ cuộc nội chiến mười mấy năm trước của Hứa gia cho đến nay, Đông Hải đã không còn tin tức nào của các ông, lẽ nào các ông không muốn xuất hiện, để cho người Đông Hải biết thân phận thật sự của mình, mà vẫn muốn lẩn trốn ở đây, làm con rùa rụt đầu sao?”
…
Từng câu từng chữ của Chu Dương đều liệt kê ra những lợi ích mà cả hai bên đạt được.
Chu Dương nói những điều này, không phải chiến thắng hai bên do một mình anh công nhận, mà mang đầy lợi ích cho nhánh phụ của Hứa Nguy.
Chu Dương đã mất gần nửa giờ đồng hồ để liệt kê ra nhiều lợi ích.
“… Không biết thế này, đã đủ chưa!”
Chu Dương trầm giọng nói, ánh mắt sắng rực nhìn hai người Hứa Nguy và Hứa Nhiên.
Mặc dù Chu Dương cho rằng mình nói không sai, nhưng xét cho cùng, vẫn cần Hứa Nguy gật đầu mới được coi là bọn họ đồng ý.
Còn bây giờ, thành công hay thất bại đều ở trong một câu của Hứa Nguy.
Trong chốc lát, bầu không khí trong phòng làm việc trở nên nghiêm túc.
Vẻ mặt Chu Dương nghiêm nghị, Ngưu Xuyên và Chu Phong cũng đang ngồi nghiêm túc.
Còn mấy người bên Hứa Nguy đang suy nghĩ cẩn thận lời của Chu Dương nói vừa nãy, lông mày không ngừng nhíu lại, có vẻ bồn chồn lo lắng.
Từng giây từng phút trôi qua, vừa đủ mười phút, Hứa Nguy nhìn Chu Dương với nụ cười sâu xa.
Thấy vậy, trong lòng Chu Dương đột nhiên thả lỏng.
Anh biết, mình đã thuyết phục được Hứa Nguy.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...