Người nhà của Chu Dương, ngoài bà Chu đang ở vịnh Lục Cảnh thì e rằng chỉ có gia chủ hiện tại của Chu gia.
Lẽ nào Thủy Băng Nguyệt này là em gái của gia chủ Chu gia sao?
Nhưng cô ấy họ Thủy chứ có phải họ Chu đâu.
Nhưng quan trọng nhất bây giờ là hỏi Thủy Băng Nguyệt về chuyện liên quan đến viên ngọc, những cái khác để sau.
“Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, không biết Trần Thế Hào bảo cậu đến tìm tôi là vì chuyện gì.
Trần Thế Hào có thể giúp cậu giải quyết mấy chuyện bình thường mà nhỉ? Lẽ nào gặp phải chuyện gì không xử lý được sao?”
Thủy Băng Nguyệt cười nói, dường như ở trước mặt cô ấy, chuyện Trần Thế Hào khó giải quyết đều chỉ như một miếng bánh, không cần phải để ý nhiều.
“Ừ, chuyện là thế này…”
Sau đó Chu Dương kể lại những chuyện liên quan đến Hứa gia gần đây.
Dù sao Thủy Băng Nguyệt cũng là Trần Thế Hào giới thiệu, hơn nữa còn có quan hệ với Chu gia.
Thế nên Chu Dương không hề lo lắng có chuyện xấu.
“Viên ngọc? Viên ngọc gì?”
Thủy Băng Nguyệt nghe xong mọi chuyện, nhanh chóng nắm được tin tức quan trọng nhất trong đó, cô ấy lập tức hỏi, giọng điệu hơi gấp gáp.
“Là viên ngọc này.
”
Chu Dương lấy viên ngọc ra đặt lên bàn.
Từ giọng điệu của Thủy Băng Nguyệt, Chu Dương lờ mờ cảm thấy có lẽ cô ấy biết được gì đó.
Thế nên khi thấy Thủy Băng Nguyệt cầm lấy viên ngọc, vẻ mặt Chu Dương tràn đầy mong đợi, hi vọng Thủy Băng Nguyệt có thể cho anh thông tin hữu ích.
“Quả nhiên là cái này!”
Thủy Băng Nguyệt xoa viên ngọc, mấy phút sau mới thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt lộ vẻ bất ngờ.
Nhưng ánh mắt cô ấy nhìn Chu Dương trở nên ôn hòa hơn như đang nhìn một người có quan hệ rất thân thiết.
Ánh mắt này khiến Chu Dương hơi sững sờ.
Anh không biết tại sao Thủy Băng Nguyệt đột nhiên nhìn anh với ánh mắt đó.
Chu Dương có thể chắc chắn trước đó anh chưa từng gặp Thủy Băng Nguyệt, giữa hai người không có mối quan hệ thân thiết nào.
“Thủy tổng, cô biết viên ngọc này là gì sao?”
Chu Dương hiếu kì hỏi.
“Cậu không nên gọi tôi là Thủy tổng.
”
Nhưng khi nghe Chu Dương gọi cô ấy như vậy, Thủy Băng Nguyệt trợn mắt nhìn Chu Dương, nhỏ giọng nói.
Câu nói của cô ấy khiến Chu Dương sửng sốt.
Không nên gọi cô ấy là Thủy tổng?
Vậy chứ nên gọi là gì?
Dường như biết Chu Dương đang nghĩ gì, Thủy Băng Nguyệt khẽ cười, nở nụ cười dịu dàng.
“Thật ra tôi là chị của cậu.
”
Rầm!
Thủy Băng Nguyệt vừa dứt lời, Chu Dương cảm thấy trong đầu anh như có tiếng nổ vang, âm thanh cứ văng vẳng bên tai anh.
Chị?
Sao có thể chứ?
Khuôn mặt Chu Dương đầy vẻ ngạc nhiên, bất ngờ và không dám tin những gì cô ấy nói.
Từ nhỏ Chu Dương và mẹ sống nương tựa vào nhau, chưa từng xuất hiện người thân nào khác.
Không dễ gì xuất hiện một ông bố, còn là gia chủ Chu gia trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, điều này đã làm cho cuộc sống của Chu Dương thay đổi đến long trời lở đất rồi.
Mà bây giờ lại đột nhiên xuất hiện thêm một người chị.
Thế giới này xảy ra chuyện gì vậy?
Lẽ nào bây giờ đang thịnh hành trào lưu nhận người thân à?
Nhưng tại sao đều chạy đến nhận anh là người thân?
“Sao vậy? Không tin à?”
Thủy Băng Nguyệt bật cười khi thấy vẻ mặt kinh ngạc của Chu Dương
“Cậu không tin cũng là chuyện thường tình, thật ra tôi cũng mới biết chuyện này thôi.
Nhưng chẳng ảnh hưởng gì, với những người như chúng ta, các mối quan hệ cá nhân chẳng còn quan trọng nữa rồi.
”
Thủy Băng Nguyệt khẽ cười nói, nhẹ vuốt mái tóc dài, lập tức trở nên mê hoặc lòng người.
Lúc này Chu Dương cũng nhìn đến nỗi say mê.
“Rốt cuộc là sao? Tại sao tôi không hiểu gì thế?”
Chu Dương sắc bén nắm bắt được thông tin mấu chốt trong lời nói của Thủy Băng Nguyệt.
Với những người như chúng ta, các mối quan hệ cá nhân ở đời đã không còn quan trọng nữa rồi.
Những người như chúng ta là người nào?
Chu Dương lập tức kϊƈɦ động, anh nghĩ hình như anh sắp biết được một bí mật mà trước đây chưa từng biết, một thế giới chưa từng xuất hiện trước mặt anh.
“Viên ngọc này không chỉ là viên ngọc đơn giản bình thường, nó là một chiếc chìa khóa mở ra một thế giới thần bí.
”
“Thế giới thần bí này là một thế giới nhỏ, chỉ có những người sở hữu viên ngọc này mới có thể bước vào thế giới đó.
”
Dứt lời, Thủy Băng Nguyệt cũng lấy ra một viên ngọc từ trong ngực mình.
Mặc dù không giống hoàn toàn với viên ngọc của Chu Dương nhưng Chu Dương lại cảm giác hai viên ngọc này là một thể.
Giống hai viên ngọc được lấy ra từ một viên ngọc lớn.
“Viên ngọc này của tôi cũng là chìa khóa của thế giới nhỏ, mà tôi là người đến từ thế giới đó.
”
Thủy Băng Nguyệt khẽ cười.
Chu Dương sửng sốt, anh không biết rốt cuộc thế giới nhỏ mà Thủy Băng Nguyệt nói là gì.
Thủy Băng Nguyệt nói cô ấy đến từ thế giới nhỏ, nhưng tại sao lại nói cô ấy là chị mình?
Cũng không thể dựa vào viên ngọc này mà nói vậy chứ.
Huống gì viên ngọc này là Chu Dương có được từ buổi đấu giá, Chu Dương hoàn toàn không biết chủ nhân của nó là ai.
“Nhưng tôi có được viên ngọc này từ một buổi đấu giá, tôi không biết chủ nhân ban đầu của nó là ai!”
Chu Dương trầm giọng nói.
Anh phải làm rõ chuyện này, rốt cuộc Thủy Băng Nguyệt nói rằng cô ấy là chị gái của anh vì đó là sự thậthay chỉ vì viên ngọc này.
Nếu chỉ vì viên ngọc này thì Chu Dương phải nói rõ ràng, làm rõ quan hệ của hai người.
Dù sao Chu Dương không muốn vô duyên vô cớ có thêm một người chị.
“Chuyện này không quan trọng, ai là người sở hữu viên ngọc này thì sẽ có tư cách bước vào thế giới nhỏ, tôi nghĩ đây có lẽ là lí do Hứa gia gây phiền phức cho cậu, nguyên nhân chủ yếu là muốn đoạt lấy viên ngọc này từ cậu.
”
Thủy Băng Nguyệt cười nói.
“Hơn nữa có viên ngọc này rồi, cậu không chỉ có thể vào được thế giới nhỏ mọi lúc, mà còn có thể xem được một ít sách quý.
”
“Sách quý?”
Chu Dương hỏi.
“Không sai, như cậu nghĩ đấy, sách quý liên quan đến võ thuật, nên biết thế giới này không hề đơn giản…”
Chu Dương cũng có cảm nhận cơ bản về thế giới nhỏ qua lời giới thiệu của Thủy Băng Nguyệt.
Thế giới nhỏ cũng như tên gọi là một không gian độc lập không thuộc về thế giới tục thế, không rõ diện tích và vị trí cụ thể.
Nhưng trong nước chỉ có một lối vào duy nhất để ra vào thế giới đó.
Nơi đó chính là Thần Nông Giá.
Thần Nông Giá!
Chu Dương khẽ chấn động, anh biết không nhiều nhưng tất cả tin tức anh biết đều cho thấy bí ẩn của Thần Nông Giá.
Thần Nông Giá nằm ở phía Bắc tỉnh Tương Tây, diện tích không lớn nhưng nằm trong rừng sâu núi thẳm, quanh năm sương mù dày đặc.
Dù là người hay động vật một khi bước vào đó đều rất dễ bị lạc, cứ quanh quẩn trong màn sương mù cho đến chết.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...