Sự thay đổi thân phận quá lớn như vậy, khiến cho Nhậm Thanh Thanh nhất thời không thể tiếp nhận, cũng là chuyện bình thường.
Mặc dù Nhậm Nam đổi tên thành thím Ngô, đã làm người giúp việc trong Nhậm gia mười mấy năm, bà và Nhậm Thanh Thanh giống như người thân, nhưng xét cho cùng, trong lòng Nhậm Thanh Thanh vẫn luôn có một ý thức.
Đó là, cho dù thím Ngô có thân thiết với Nhậm Thanh Thanh đến mức nào thì bà ấy cũng chỉ là người ngoài, không hề có bất cứ quan hệ huyết thống nào với cô.
Nhưng bây giờ, đột nhiên có người nói với cô rằng thực ra thím Ngô chính là mẹ ruột của cô, vì một lý do nào đó mới phải mai danh ẩn tính như vậy.
Nếu đổi lại là người khác, chắc rằng họ cũng không thể chấp nhận được ngay.
Chu Dương đặt mình vào tình cảnh của cô, anh nghĩ nếu chuyện này xảy ra với mình, có lẽ hôm nay anh cũng sẽ có biểu hiện giống với Nhậm Thanh Thanh, thậm chí có khả năng càng khó chấp nhận hơn.
Ít nhất, thời thơ ấu của Nhậm Thanh Thanh còn có một người ông như Nhậm Phong.
Còn thời thơ ấu của Chu Dương, chỉ có một người mẹ.
"Nhậm Thanh Thanh, nếu cô vẫn không thể chấp nhận sự thật này, hoặc nếu cô vẫn không tin, cô hoàn toàn có thể hỏi ông nội cô.
Tôi tin rằng trong toàn bộ sự việc, người biết sự rõ chân tướng nhất chắc chắn không ai khác ngoài ông nội cô!”
Chu Dương suy nghĩ một lát và vẫn quyết định nói như vậy.
Hiện giờ, trong lòng Nhậm Thanh Thanh, cả anh và Nhậm Nam đều bị gán cho là kẻ dối trá, bất kể họ nói gì, đều sẽ bị Nhậm Thanh Thanh nghi ngờ.
Vì vậy, người duy nhất có thể khiến Nhậm Thanh Thanh tin tưởng chỉ có Nhậm Phong.
Tuy nhiên, rất có khả năng Nhậm Phong chính là người đã bày ra thế cục này, liệu rằng ông ta có đồng ý nói ra chân tướng sự việc hay không, vẫn còn là một ẩn số.
Vì vậy, trong thâm tâm Chu Dương vẫn chưa dám chắc chắn lắm.
"Phải rồi, ông nội, tôi phải đi tìm ông nội!”
Nghe Chu Dương nhắc đến Nhậm Phong, ngay lập tức dường như Nhậm Thanh Thanh đã tìm được chỗ dựa, cô vội vàng đứng dậy, định bước ra ngoài.
"Thanh Thanh."
Động thái đột ngột này khiến Chu Dương và Nhậm Nam nhất thời không ngờ tới, nên cả hai đều không kịp ngăn cản Nhậm Thanh Thanh lại.
"Két."
Tuy nhiên, khi Nhậm Thanh Thanh bước đến cửa lớn, còn chưa kịp mở cửa, cánh cửa đang đóng lại bất ngờ bị ai đó mở ra từ bên ngoài.
"Thanh Thanh."
Một giọng nói kinh ngạc đột nhiên vang lên, ông nội cô Nhậm Phong đột nhiên bước vào.
Thấy thần sắc của Nhậm Thanh Thanh không ổn, ông ta lập tức bước tới kiểm tra.
Khi thấy Nhậm Thanh Thanh không có gì khác thường, Nhậm Phong mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía Chu Dương và Nhậm Nam, trêи mặt hiện lên vẻ tức giận.
"Mấy người đang làm gì vậy? Chu Dương, cậu nói rằng đến nhà tôi để nói với Thanh Thanh về chuyện cô gái của Giang gia.
Rốt cuộc cậu đã nói gì với Thanh Thanh khiến con bé thành ra thế này?"
Giọng điệu của Nhậm Phong không được thiện chí lắm, trêи mặt tràn đầy tức giận, giống như chỉ cần câu trả lời của Chu Dương không thể làm ông ta hài lòng, ông ta sẽ trở mặt ngay.
"Ông nội, ông nội, vừa rồi Chu Dương nói thím Ngô là con gái của ông và là mẹ ruột của cháu.
Chuyện này có thật không?"
Chu Dương chưa kịp nói thì Nhậm Thanh Thanh đã cướp lời, vẻ mặt đầy háo hức.
Nhậm Thanh Thanh nhìn Nhậm Phong đầy mong đợi, cô rất muốn một câu trả lời phủ định từ Nhậm Phong.
Tuy nhiên, Nhậm Phong chỉ kinh ngạc trong giây lát, sau đó ông ta nổi cơn thịnh nộ.
"Hỗn xược, Chu Dương, cậu lại đi nói với Thanh Thanh dăm ba thứ linh tinh này sao? Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì? Nếu như cậu muốn giở trò dối trá trong cái nhà này, tôi nghĩ cậu tìm nhầm người rồi đó.”
Nhậm Phong vô cùng tức giận, ông ta chỉ vào Chu Dương, và hét lên một cách mạnh mẽ.
Trong nháy mắt, dù sao trước đây khi Nhậm Phong đối mặt với Chu Dương vẫn còn một chút thiện ý, thế nhưng lúc này chút thiện ý đó bỗng chốc hoàn toàn tiêu tan.
Hơn nữa, từ trong cơ thể Nhậm Phong bộc phát ra một luồng khí mạnh mẽ hiếm thấy, trực tiếp bổ nhào về phía Chu Dương.
Chu Dương giật mình, lực này rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn so với Thái Hùng ở câu lạc bộ Silver Lake lần trước.
Nhậm Phong này là một cao thủ.
Chắc chắn ông ta không yếu hơn Thái Hùng, nói cách khác, rất có khả năng ông ta là bán bộ tông sư võ giả!
Trong nháy mắt, vẻ mặt Chu Dương đanh lại.
Anh biết hôm nay, có lẽ tất cả mọi chuyện đều sẽ có hồi kết.
"Ông Nhậm, tôi đã biết mọi chuyện rồi.
Tôi biết rằng ông đã rất vất vả trong suốt mười mấy năm nay.
Nhưng điều mà tôi không thể hiểu được là những người đã làm những việc như vậy hồi đó chính là những người đó.
Tại sao giờ ông lại cùng họ sắp đặt một cái bẫy như vậy.
"
"Nếu như nói mục tiêu của các người là công ty Danh Dương, tôi nghĩ làm như vậy e rằng chuyện bé xé ra to quá.
Hơn nữa với quy mô của công ty Danh Dương, trong mắt ông hoàn toàn không đáng để nhắc tới.”
"Nhưng, nếu mục tiêu của ông là tôi, thì tôi thực sự không hiểu rằng rốt cuộc trêи người tôi có cái gì mà đáng để ông phải nhọc lòng như vậy?"
Chu Dương đứng dậy, đi về phía trước hai bước, đứng ở trước mặt Nhậm Phong và cười nhạt nói.
Trêи thực tế, sau khi Chu Dương nói về chuyện của Nhậm Nam với Nhậm Thanh Thanh, sự rạn nứt giữa anh và Nhậm Phong đã là điều không thể thay đổi được, chỉ khác là khi nào nó tan vỡ và khi nào họ trở thành đối thủ thôi.
Có vẻ như bây giờ chính là lúc hai người hoàn toàn trở mặt với nhau.
"Ha ha, tôi không quan tâm đến những gì cậu đang nói, nhưng nếu cậu muốn khiêu khích mối quan hệ của Nhậm gia chúng tôi, e rằng cậu đã đến đây phí công vô ích rồi."
Nhậm Phong cười chế nhạo.
"Ông Nhậm, tôi tôn trọng ông.
Dù gì thì ông cũng là bậc bề trêи ở Đông Hải.
Tôi cũng quen rất nhiều người, họ đều hết sức kính phục ông.
Và tôi cũng biết được một vài chuyện từ chỗ họ.
Vậy nên tôi kính phục ông từ tận đáy lòng.
Nhưng tôi thực sự không hiểu nổi, tại sao ông – một người anh hùng hồi đó lại chịu thỏa hiệp trong chuyện này, thậm chí không tiếc hủy hoại cuộc đời con gái của mình”.
Chu Dương lạnh lùng đáp lại, anh không hề nhân nhượng, mà nhìn Nhậm Phong chằm chằm với ánh mắt như thiêu đốt, tràn đầy nghi vấn.
Thật vậy, trước đây, khi Nhậm Phong còn trẻ, ông ta là bậc tiền bối ở Đông Hải và là một anh hùng, việc được người khác ngưỡng mộ kính nể cũng là điều bình thường.
Tuy nhiên, sau khi Nhậm Nam bị làm nhục, Nhậm Phong dường như đã mất đi toàn bộ tinh thần.
Mặc dù sau đó sự nghiệp của Nhậm Phong phát triển nhanh chóng như cưỡi trêи tên lửa, ông ta đã sớm tạo dựng được chỗ đứng ở Đông Hải và mở rộng ra nhanh chóng.
Tuy nhiên, kể từ đó cũng không hề nghe nói về bất kỳ hành động anh hùng nào của Nhậm Phong nữa.
Cứ như là anh hùng đã biến mất chỉ sau một đêm.
"Hỗn láo, cậu có biết cậu đang nói gì không, cậu thì biết cái gì? Cậu hiểu cái gì? Cút đi cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu!”
Mỗi lời Chu Dương nói ra, thân thể Nhậm Phong lại khẽ run lên, nếp nhăn hiếm thấy trêи mặt cũng sâu hơn một chút.
Chờ Chu Dương nói xong, Nhậm Phong chỉ một ngón tay ra phía ngoài cổng và chỉ một ngón tay vào Chu Dương quát tháo.
Trong giọng nói của ông ta, ngoài sự tức giận, còn có chút buồn bã.
Như thể anh hùng đã hết thời khiến người ta phải thở dài.
Chu Dương không biết nội tình, anh chỉ biết một số chuyện từ chỗ Trần Thế Hào, nhưng dù sao thì Trần Thế Hào cũng không tham gia vào chuyện của năm đó, có lẽ ông ấy cũng chỉ nghe nói mà thôi.
Cho nên những gì anh nói ra cũng chỉ là bề nổi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...