Chỉ là Chu Dương không hiểu nổi.
Vì sao Nhậm Phong phải sắp đặt cái bẫy này, để anh nhảy vào.
Nếu như nói Nhậm Phong có thù oán với mình, muốn dọn dẹp mình, thì Chu Dương chưa từng gặp Nhậm Phong, cũng không có bất cứ va chạm gì với ông ta.
Còn nếu nói Nhậm Phong muốn xử lý công ty Danh Dương, giành lấy công ty, thì với thân phận hiện tại của Nhậm Phong chút trọng lượng của công ty Danh Dương chẳng đáng là gì.
Ngay lập tức, Chu Dương cảm thấy hết sức hoang mang.
Anh không thể hiểu nổi.
Lúc này, Trần Thế Hào và Tôn Liên ở bên cạnh trố mắt nhìn nhau, vẻ mặt cũng tương tự như vậy.
Hiển nhiên bọn họ đã đoán trước được tình hình trước mắt của Chu Dương.
“Cậu ra ngoài trước đi, tiếp tục theo dõi bên đó, xem liệu có phát hiện được manh mối nào khác không.
”
Sau khi bảo người kia ra ngoài, Trần Thế Hào không lập tức cảnh tỉnh Chu Dương mà vẫn ngồi yên.
Từng giây từng phút trôi qua, Chu Dương suy đi tính lại cũng không nghĩ ra mình có ân oán gì với Nhậm Phong, hay mục đích cuối cùng của Nhậm Phong là gì.
Mặc dù Trần Thế Hào đã cho Chu Dương hai gợi ý, đại diện cho hai khả năng.
Nhưng khả năng đầu tiên, đã bị Chu Dương loại trừ từ trong tiềm thức.
Đám người Hứa Du đến từ một gia tộc ẩn dật, cố ý làm như vậy để mê hoặc dụ dỗ Chu Dương, căn bản chính là chuyện hao công tốn sức, chi bằng dứt khoát với nhau luôn.
Vì vậy, Chu Dương theo bản năng tin tưởng vào khả năng thứ hai mà Trần Thế Hào đưa ra.
Đây là một cái bẫy.
Từ ba cửa hàng ở quận Khánh Phong, đến chín cửa hàng ở quận Phổ Đà, kể cả bức thư khuyên nhân nhượng và quá trình hành động của nhóm người Hứa Du đều là một cái bẫy.
“Tại sao?”
Chu Dương khó khăn ngẩng đầu, nhìn Trần Thế Hào.
“Haiz, phân tích cho cậu ấy chút đi, bây giờ có lẽ cậu ấy vẫn chưa thể chấp nhận khả năng này ngay được.
”
Tôn Liên vỗ nhẹ cánh tay Trần Thế Hào, khẽ nói.
Trạng thái bây giờ của Chu Dương khiến Tôn Liên không thể nhìn tiếp được.
Lúc này so với một Chu Dương mạnh mẽ không biết sợ khi ở Tương Tây, quả thật là khác nhau một trời một vực.
“Ừ, cũng được.
”
Trần Thế Hào cân nhắc chốc lát, ánh mắt nhìn Chu Dương trở nên sắc bén hơn.
Suốt khoảng thời gian dài, từ khi Trần Thế Hào biết thân phận của Chu Dương, đồng thời nói cho Chu Dương biết thân phận của mình, Chu Dương chưa từng gặp trở ngại gì lớn.
Cho dù là đấu đá ở Tô gia, công ty Danh Dương gặp nguy, hay việc thành lập hiệp hội, đến cả lúc ở Tương Tây, Trần Thế Hào đều giúp đỡ Chu Dương rất nhiều.
Do đó, thời gian này con đường Chu Dương đi quá suôn sẻ, không gặp phải bất kỳ cản trở nào.
Bây giờ lần đầu gặp phải, Chu Dương nhất thời không phản ứng kịp, lâm vào khó khăn là chuyện bình thường.
Trần Thế Hào cũng muốn nhân cơ hội này để cho Chu Dương biết.
Thế giới này không hề giống với những gì Chu Dương suy nghĩ, không phải chỉ có hai màu trắng đen.
Con người vô cùng phức tạp, tâm tư biến hóa khó lường.
Nhiều lúc hôm nay suy nghĩ thế này, ngày mai lại biến thành kiểu khác, vô cùng khó đoán.
“Chu Dương, có phải cậu vẫn chưa hiểu?”
Trần Thế Hào trầm giọng nói, đỡ Chu Dương dậy, nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có.
Bởi vì chuyện này đối với Chu Dương mà nói, không chỉ là thử thách mà còn là một cơ hội.
Nếu Chu Dương có thể vượt qua chướng ngại này, thì trong tương lai dù có gặp phải bất kỳ vấn đề gì, Chu Dương cũng có đủ tâm lý vững vàng để phân tích và đối mặt.
Tuy nhiên, nếu Chu Dương không vượt qua được, vậy thì thành tựu của Chu Dương rất có thể sẽ chấm dứt tại đây.
Mà việc anh muốn trở về Chu gia cũng không có khả năng.
“Ừ, có một điểm, tôi không hiểu vì sao…”
Chu Dương lặng lẽ gật đầu.
Mặc dù anh biết tình trạng lúc này của mình không ổn, rất dễ nhầm lẫn mà đánh mất phương hướng của bản thân.
Nhưng anh không thể ngừng suy xét phân tích.
Bởi vì dù suy nghĩ từ phương diện nào, Nhậm Phong cũng không nên là người tạo ra cái bẫy này.
“Cậu không hiểu là bởi vì cậu trải đời còn ít, người cậu gặp chưa nhiều.
”
Trần Thế Hào nhẹ nhàng nói, nhìn về phía xa, dường như đang nhớ tới những chuyện đã qua.
“Là sao?”
Chu Dương nhìn Trần Thế Hào, muốn nghe xem ông có suy nghĩ gì khác.
Lẽ nào vẫn còn cách nhìn nào khác về việc Nhậm Phong tạo ra cái bẫy.
“Ha ha, thật ra cũng chẳng có gì, sở dĩ cậu chưa hiểu là do cậu không hiểu vì sao Nhậm Phong lại là người tạo ra cái bẫy này mà thôi, nếu đổi lại là người khác, chẳng hạn như Hứa Du hoặc một người có thù oán với cậu, có lẽ cậu sẽ hiểu đựơc.
”
Trần Thế Hào nhìn Chu Dương nói.
Chu Dương chậm rãi gật đầu.
Quả thực lúc này Chu Dương vẫn không hiểu tại sao Nhậm Phong lại thiết kế cái bẫy này.
Nếu đổi lại là một người khác, hoặc là một kẻ có thù oán với anh thì có thể hiểu được.
“Nhưng cậu có từng nghĩ rằng, có đôi khi, người tạo ra cái bẫy này chưa hẳn muốn làm vậy.
”
Trần Thế Hào khẽ nói, lời nói đầy vẻ nghiền ngẫm.
“Có ý gì?”
Chu Dương cau mày, đột nhiên cảm thấy lời Trần Thế Hào có ẩn ý.
Người tạo ra bẫy chưa hẳn đã muốn làm vậy.
Là có ý gì?
Bản thân Nhậm Phong không hề muốn thiết kế cái bẫy này?
Nhưng ông ta đã làm rồi, chẳng lẽ có người ép ông ta.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Chu Dương đã lập tức như bén rễ, không thể lay chuyển.
Đúng vậy, mặc dù Nhậm Phong không muốn tạo ra cái bẫy này, nhưng có người ép buộc ông ta thì sao?
Nghĩ tới đây Chu Dương liền nhớ lại mấy lần nói chuyện với Nhậm Phong, tuy rằng trông có vẻ rất bình thường nhưng trong lòng Chu Dương lại cảm thấy kì lạ.
Tựa như sau lưng có một bàn tay vô hình thúc đẩy, hơn nữa kẻ đó vẫn luôn quan sát mọi chuyện.
Giống như lúc rời khỏi biệt thự của Nhậm Phong tối qua, Chu Dương cũng cảm thấy sau lưng như có người đang âm thầm quan sát mình.
Tuy ánh mắt đó không có ý thù địch gì, nhưng lại khiến Chu Dương thấy khó chịu, giống như từng cử động của bản thân đều bị kẻ khác giám sát, hơn nữa mọi hành động đều đúng theo thiết kế của đối phương.
Điều này khiến Chu Dương thấy mình như một kẻ ngốc, từng bước từng bước rơi vào cái bẫy mà đối phương bố trí sẵn.
Càng kì lạ hơn nữa là hôm qua ở biệt thự của Nhậm Phong, chỉ có cháu gái của ông ta - Nhậm Thanh Thanh, không có bất kỳ người thân nào khác, không có con cháu, cũng không có bố mẹ của Nhậm Thanh Thanh.
Nhậm Phong không những không nhắc đến mà thậm chí sau khi Nhậm Thanh Thanh trở về cũng không hỏi đến.
Hơn nữa từ cuộc trò chuyện giữa họ, bây giờ Chu Dương nghĩ lại mới thấy hình như họ không hề nói về những người khác trong nhà.
Ngay cả thím Ngô giúp việc, cũng tựa như vật trưng bày.
Chu Dương càng nghĩ càng thấy kì lạ.
“Có phải nghĩ ra cái gì rồi không?”
Trần Thế Hào thấy nét mặt Chu Dương thay đổi, ông khẽ hỏi.
Vẻ mặt Chu Dương thay đổi nhiều như vậy nhất định là đã phát hiện ra có chỗ kì quái rồi.
Mà điều đó rất có thể chính là nguyên nhân Nhậm Phong buộc phải thiết kế cái bẫy này.
“Ừ, đúng là hơi lạ, tối qua tôi đến biệt thự Bán Sơn Lan Uyển của Nhậm Phong, ngoại trừ hai ông cháu bọn họ thì chỉ có một thím giúp việc, không hề có bất kỳ ai khác, vả lại cũng không có vết tích sinh sống của những người khác.
”
Chu Dương trầm ngâm, bắt đầu nhớ lại những thứ đã thấy trong biệt thự của Nhậm Phong.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...