Chu Dương vẫn cảm thấy nữ tiên sư này có chút vấn đề.
Chắc chắn là có vấn đề, rõ ràng đã nói là không cần mình phải làm việc nữa, nhưng vừa quay qua quay lại đã bắt mình ở lại đây.
Chu Dương cực kỳ phản cảm với kiểu lật lọng như thế.
Lúc này, ông chú và những công nhân ở sau lưng, đều tức tối khó chịu vì hành động của Chu Dương.
Tên nhóc này đúng là một kẻ ngốc!
Người ta đường đường là một tiên sư tìm cậu ta lấy lòng, cậu ta lại còn thẳng thắn cự tuyệt nữa chứ.
Người anh em à, nếu cậu không được thì đổi tôi lên cho!
Nhưng rất đáng tiếc, nữ tiên sư nhà người ta rõ ràng chỉ thích mình Chu Dương.
"Chú em à, cậu nói thật hay là đang giả vờ ngây ngốc với tôi thế?", tiên sư kia cũng hơi mất kiên nhẫn, thật sự không hiểu tôi đang nói gì sao?"
Khó khăn lắm cô ta mới chịu hạ mình chủ động lấy lòng một hoàng đế võ giả, thế mà hoàng đế võ giả lại nghe không hiểu cô ta muốn nói gì?
Đùa gì thế? Dù sao cô ta cũng là một tiên sư, sao lại không cần sĩ diện chứ?
Nhưng Chu Dương lại thật sự không hiểu vị tiên sư này đang nói gì.
"Không phải chứ, cô bị làm sao thế hả?"
"Cái gì mà giả vờ ngây ngốc, chuyện này rõ ràng là lỗi của cô mà?"
"Rõ ràng cô đã nói không bắt tôi phải làm việc nữa, sao lại còn muốn giữ tôi lại?"
"Là cô lật lọng, sao lại nói tôi giả vờ ngu?"
Nữ tiên sư hơi sững sờ, cô ta đảo qua đảo lại tròng mắt một chút, rồi bỗng nhiên nở nụ cười.
Bây giờ cô ta dần tin rằng Chu Dương thật sự không hiểu ám hiệu của mình.
Thú vị đấy.
Quả thật mấy năm nay chưa từng gặp thanh niên nào ngây thơ như thế.
Do đó, hứng thú của cô ta đối với Chu Dương lại càng nhiều hơn.
Nữ tiên sư này vô cùng xinh đẹp, lại còn có thực lực mạnh mẽ, trong thế giới nhỏ này, cô ta cũng nổi tiếng là một nữ tiên sư xinh đẹp.
Nhưng cô ta đã sống ở trong thế giới nhỏ này hơn ba trăm năm, vẫn chưa kết hôn và cũng không có bạn trai.
Không có nguyên nhân khác, chỉ là vì nữ tiên sư này có sở thích đặc biệt, cô ta không thích những người đàn ông mạnh mẽ hơn mình, cô ta thích những thiên tài siêu cấp, hơn nữa còn là mấy người yếu ớt.
Chính là kiểu mấy thiên tài nhỏ bé không có danh tiếng gì nhưng vẫn có khí chất cao ngạo, rõ ràng thực lực không mạnh bằng cô ta nhưng lại vẫn muốn ngẩng cao đầu, mấy người này hợp với khẩu vị của cô ta nhất, khiến cô ta có cảm giác được chinh phục.
Đáng tiếc, loại người này quá khó tìm.
Thiên tài vốn đã hiếm thấy, huống chi còn là thiên tài ở trong thế giới nhỏ, có thiên tài nào mà không sớm vượt cấp trở thành tiên sư chứ?
Những người đã đạt đến cảnh giới tiên sư, thì họ sẽ muốn đi chinh phục nữ tiên sư này, chứ không phải là bị cô ta chinh phục.
Cho nên, từng ấy năm trôi qua, cô ta vẫn luôn độc thân.
Nhưng sau khi nhìn thấy Chu Dương, cô ta lập tức có cảm giác cuộc đời của mình cuối cùng cũng đã được thắp sáng.
Quá tuyệt vời! Chu Dương này là người tình trong mộng mà cô ta mơ ước bao lâu nay.
Hơn nữa nhìn bộ dạng bây giờ, có vẻ anh còn vô cùng đơn thuần, điều này càng khiến cô ta hưng phấn hơn.
Thế là, nữ tiên sư bỏ qua hết những cảm giác khó chịu, lại chậm rãi đi về phía Chu Dương.
"Chú em, xem ra, cậu là thật sự không hiểu ý của tôi rồi".
"Nếu vậy, có muốn tôi nói lại một lần nữa cho cậu nghe không?"
Nữ tiên sư vừa nói, vừa đi tới trước mặt Chu Dương, duỗi một ngón tay ra nâng cái cằm Chu Dương lên.
Ánh mắt Chu Dương lập tức trở nên hoảng loạn, nhưng vẫn cố gắng làm như mình rất bình tĩnh: "Cô, cô nói đi!"
"Cô nói xem, tôi không hiểu chỗ nào”.
Chu Dương cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói.
Nữ tiên sư nhìn thấy rõ ràng những biểu hiện của Chu Dương, cho nên cô ta càng hưng phấn hơn.
Chính là loại cảm giác này!
Ánh mắt bối rối, còn cố gắng làm như mình bình tĩnh lắm!
Quả đúng là chú cún nhỏ lý tưởng để chơi trò chinh phục!
“Chú em, chị đây muốn cậu trở thành người đàn ông của chị, muốn cùng cậu làm những chuyện vui vẻ với nhau đó! Nói như vậy cậu đã hiểu chưa?", nữ tiên sư vừa cười xấu xa vừa nói.
"Chuyện, chuyện vui vẻ?", lần này thì Chu Dương đã hiểu.
Cho dù là anh, cũng không khỏi đỏ ửng cả mặt, cô gái này cũng mạnh bạo quá đi!
Chuyện như này mà có thể nói một cách quang minh chính đại như thế được sao? Sẽ dạy hư trẻ con đó!
Ồ, chỗ này hình như không có trẻ con thì phải, ngoại trừ Chu Dương và Tạ Linh Ngọc, những người khác tất cả đều là lão yêu quái sống mấy trăm năm rồi.
Có điều, những chuyện này cũng không thể nói quang minh chính đại như thế này được chứ! Những chuyện này là chuyện riêng tư cơ mà!
Nhưng đối với nữ tiên sư và ông chú hoàng đế võ giả kia mà nói, bọn họ đã sống mấy trăm năm nên đã sớm nhìn thoáng mấy chuyện này rồi.
Quang minh chính đại nói thì đã là gì? Không chỉ có thể nói quang minh chính đại, mà cho dù làm chuyện này quang minh chính đại thì cũng chẳng sao.
Chẳng phải chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt này thôi sao, bọn họ đã nhìn thấy quá nhiều chuyện sống chết của những người bình thường rồi, bản thân họ cũng đã nhiều lần bò qua bến bờ sinh tử, trong mắt họ, chút chuyện này căn bản không phải chuyện gì lớn lao.
Tuy nhiên, Chu Dương lại không giống họ.
Quan niệm của Chu Dương, phần lớn vẫn bị ảnh hưởng bởi xã hội thế tục.
Mặt anh đỏ ửng, bất giác lùi lại phía sau một bước: “Cô, cô đừng nói lung tung, tôi là người đã có vợ rồi".
"Tôi sẽ không phản bội vợ mình đâu", Chu Dương kiên định nói.
Tạ Linh Ngọc ở sau lưng anh nghe thấy câu này, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp.
Nói thế nào nhỉ, tất cả những thứ cô được chứng kiến từ khi đi cùng Chu Dương tới đây, đã vượt ra khỏi sức tưởng tượng của cô.
Hóa ra, đây là thế giới của Chu Dương sao?
Một lời không hợp liền đánh! Ở chỗ này, dường như không bị quản lý bởi pháp luật, đạo đức hay nhân tính.
Tất cả đều dựa vào sức mạnh để nói chuyện.
Nắm đấm ai lớn thì người đó có quyền lên tiếng, mấu chốt là sức chiến đấu của những người ở đây đều cao đến mức độ cực kỳ khủng bố.
Cảnh tượng lúc nãy Chu Dương đánh nhau với ông chú kia, Tạ Linh Ngọc được xem từ đầu đến cuối, đối với Tạ Linh Ngọc, cảnh tượng chiến đấu ấy có thể nói là long trời lở đất.
Trong một môi trường như vậy, mà Chu Dương vẫn có thể giữ vững nguyên tắc, lựa chọn chống lại người có thực lực mạnh như thế kia, khiến Tạ Linh Ngọc cảm thấy vô cùng cảm động.
Bây giờ, Chu Dương vì thể hiện sự thủy chung với cô, thẳng thừng từ chối người phụ nữ mạnh mẽ nhất trong số những người đang có mặt ở đây!
Thật sự Tạ Linh Ngọc vô cùng cảm động, nhưng cùng lúc cô cũng ý thức được một vấn đề.
Những thứ xung quanh Chu Dương có cấp độ quá cao, vượt ra xa sự nhận biết của cô.
Cô hoàn toàn không xứng với Chu Dương!
Đồng thời, cô cũng tuyệt đối không thể để Chu Dương gặp phải chuyện gì ở đây chỉ vì cô!
Chu Dương là một người đàn ông tiền đồ rộng mở, cô không thể làm một người cản trở con đường của anh!
Cho nên, lúc này Tạ Linh Ngọc chủ động lên tiếng: “Chu Dương, không cần phải để ý đến em đâu, em cũng không phản đối anh đồng ý với yêu cầu của nữ tiên sư này”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...