Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Trần Hoa cầm chìa khóa Dương Tử Hi đưa, lái con xe BMW 740 đến biệt thự, đợi Dương Tử Hi lên xe.Đây là lần đầu tiên sau ba năm ở rể anh đưa Dương Tử Hi đi nên trong lòng vẫn kích động ít nhiều.Anh cảm thấy mình và Dương Tử Hi đang trong giai đoạn phá băng nên rất để tâm.Không lâu sau, Dương Tử Hi mặc trang phục OL và Dương Tử Kỳ mặc váy kiểu loli nắm tay bước ra.Đôi chị em xinh như hoa này, dáng người cao ráo đẹp đẽ, một người có vẻ hơi cao ngạo lạnh lùng, người còn lại thì loli xảo quyệt.Trong giới kinh doanh, Dương Tử Hi có biệt danh là băng sơn mỹ nhân.
Còn ở trường học, Dương Tử Kỳ cũng có biệt danh riêng.Có vợ và em vợ như thế này vốn là một chuyện hạnh phúc, nhưng thật ra Trần Hoa lại không vui chút nào, ngược lại còn thấy hơi khổ.Vợ lạnh nhạt anh, cô em vợ thì ác hơn, suốt ngày treo chữ phế vật bên miệng, ước chi anh sớm ly hôn với chị cô ta.
Thế thì anh còn hạnh phúc thế nào được nữa.Nhưng vì công ơn của Dương Thiên Minh, anh chấp nhận chịu đừng mọi thứ.
Huống chi khi bên cạnh cô băng sơn mỹ nhân này ba năm, anh cũng phát hiện mình hơi hơi thích cô.“Chị, sao lại để thằng phế vật này lái xe chứ.”Dương Tử Kỳ ngồi ở ghế sau, thấy tài xế là Trần Hoa thì sắc mặt nhanh chóng trở nên khó coi.Dương Tử Hi ngồi cạnh cô ta, đóng cửa xe lại, nói: “Anh rể em mượn được một tấm thẻ thành viên từ bạn học, có thể giúp chị vay một trăm triệu, lát nữa anh ấy sẽ đưa chị đến ngân hàng.”Cô lo rằng khi dùng thẻ vay số tiền lớn thế này sẽ gặp vấn đề, có lẽ cần Trần Hoa phải liên hệ với bạn học của anh nên mới bảo anh đi cùng.“Anh ta còn có người bạn học trâu thế này cơ à?” Dương Tử Kỳ nghi ngờ.Trần Hoa cười ha hả: “Thằng ăn mày cũng có bạn học giàu có, tù nhân cũng có bạn làm quan, làm công cũng có bạn mở xí nghiệp.
Anh có thằng bạn học trâu như thế cũng là chuyện bình thường mà.”Nói rồi anh nổ máy xe, chầm chậm rời khỏi khu nhà.“Hừ!”Dương Tử Kỳ hừ một tiếng: “Lời anh nói thì tôi chẳng có gì phản đối, nhưng tôi không tin người bạn trâu bò kia của anh sẽ giúp một thằng phế vật.”Sau đó, cô ta lại nói với Dương Tử Hi: “Chị, chị đừng mơ một thằng phế vật có thể giúp chị vay một trăm triệu.
Nếu em đoán không nhầm thì thẻ khách hàng lớn anh ta đưa cho chị là giả chắc luôn đấy!”Dương Tử Hi nghe vậy, lòng trầm xuống.Nhưng cô lại nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ ấy đi.Ngủ cùng phỏng với Trần Hoa ba năm, anh có nhân phẩm thế nào, trong lòng cô vô cùng chắc chắn.Sau khi Trần Hoa đưa Dương Tử Kỳ đến trường rồi lại đưa Dương Tử Hi đến tập đoàn Dương thị thì đã gần chín giờ.Xuyên qua cửa sổ xe có thể trông thấy nơi cánh cổng lớn của tập đoàn Dương thị có một đám người tụ tập, hô hào: “Trả tiền! Trả tiền! Trả tiền!”Anh họ của Dương Tử Hi là Dương Chí Viễn đứng ở cửa lớn, thấy Dương Tử Hi vừa xuống bãi đỗ xe, anh ta chỉ ngay về phía đó, gào lên: “Mọi người nhìn kìa, tổng giám đốc của chúng ta đến rồi.
Mọi người tìm cô ta đòi đi, là cô ta khiến tập đoàn Dương thị gần phá sản.
Nếu mọi người không nhận được tiền thì là do lỗi của cô ta, không liên quan gì đến tôi!”Lời vừa dứt, một đám người đòi nợ nhao nhao chạy về phía bãi đỗ xe.“Gã Dương Chí Viễn này thật quá quắt!”Dương Tử Hi phẫn nộ siết chặt nắm đấm.“Em chờ trên xe, anh xuống trấn an họ một chút.” Trần Hoa lo rằng Dương Tử Hi bước xuống sẽ bị đám người này vây đánh nên định đi ra giải vây trước để cô an toàn xuống xe.“Không cần.”Dương Tử Hi đẩy cửa xuống xe luôn, gọi đám người đang chạy đến: “Mọi người bình tĩnh một chút, nghe tôi nói vài câu.
Tôi cam đoan…”Không đợi cô nói xong, mười người đòi nợ vây cô ở giữa, nhao nhao đưa giấy đòi nợ đến trước mặt cô.“Nhìn đi, thiếu chúng tôi mười triệu mấy tháng nay lề mề chưa trả.
Có phải muốn quỵt hay không?”“Hôm nay phải đưa tôi ba triệu, nếu không tôi sẽ gọi xe đến nhà kho của các cô dời hàng đi đấy!”“…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...