Chàng Rể Cuồng Tế Của Nữ Thần
Phụt!Dù tâm trạng Dương Tử Hí đang rất bực bội nhưng cũng bị tính keo kiệt của Trần Hoa chọc cười.Chút xíu như vậy còn chưa đủ thấm giọng.Sắc mặt Chu Minh đen thui nhưng vẫn gật đầu: "Đủ."Sau đó gã ta bưng ly rượu lên rót hết vào miệng, chỉ như vài giọt sương sớm vốn chẳng nếm được vị gì."Mày cũng keo kiệt quá rồi!"Chu Minh tức giận đập nát cái ly."Tới tới, mọi người nếm thử một ly đi."Trần Hoa hào phóng rót một ly cho mỗi người có mặt ở đây, riêng Chu Minh và Chu Vĩ thì không."Trần thiếu, anh quá hào phóng rồi!"Có cô gái như hoa si khen nức nở: "Một chai hai trăm tám mươi nghìn, cứ vậy mà chia hết cho bọn tôi.
Anh tuyệt đối là người đàn ông hào phóng nhất mà tôi từng gặp!""Nghe thấy không?" Trần Hoa nhìn về phía Chu Minh."Xem như mày lợi hại!" Chu Minh suýt chút tức hộc máu, khui hai chai XO uống với Chu Vĩ.Hai người uống được nửa chai thật sự không uống tiếp được nhưng không muốn bị Trần Hoa chèn ép sự nổi bật mà xấu hổ, Chu Minh bèn đưa ra yêu cầu lên sàn nhảy Disco."Được được!"Nam nữ thanh niên ngồi ở đây đều thích uống chút rượu rồi quẩy lên, nên tất cả đều đi.
Ai có bạn trai thì dắt bạn trai, không có bạn trai thì dắt bạn gái đi tới sàn nhảy.Rất nhanh ghế dài chỉ còn dư lại hai người Trần Hoa và Dương Tử Hi."Hừ!"Dương Tử Hí bỗng nhiên thở phì phì đâm đầu vai Trần Hoa một cái, u oán nói: "Để em có mặt mũi một lần mà tốn năm trăm hai mươi sáu nghìn mua hai chai rượu, cái giá này quá lớn rồi!"Trần Hoa hơi mỉm cười: "Chỉ cần em vui vẻ thì trả giá có lớn cách mấy anh cũng bằng lòng." 11"Em không vui, em đau lòng!" Dương Tử Hí nổi bão: "Một tháng em chỉ có chút tiền lương, còn chẳng bằng số tiền mẹ thua mạt chược.
Mỗi năm chia hoa hồng mẹ lại lấy một ít, Tử Kỳ tiêu cũng một ít, bố mua thuốc là cũng tốn thêm ít rồi chi tiêu cái này cái nọ lại tốn một chút, miễn cưỡng đủ để duy trì cuộc sống.""Nếu là trước đây em cũng mặc kệ nhưng bây giờ em mất việc, không còn được chia hoa hồng, người nào trong nhà cũng phải tiêu tiền.
Nếu em đi rồi thì anh chính là trụ cột trong nhà, dùng tiền riêng anh tích cóp làm kế sinh nhai, dùng để cải thiện quan hệ với mẹ không được sao? Sao phải cầm tiền đi tiêu xài hoang phí? Được cái gì?""Anh...!hại em, em không muốn ly hôn với anh?" Trần Hoa không thể tưởng tượng nổi."Anh vì em mà có thể nhẫn tâm hại em thân bại danh liệt.
Em vì bố thì cũng có thể nhẫn tâm mặc kệ mọi áp lực không ly hôn với anh.""Bởi vì em biết nếu em gả ra ngoài, trong nhà không có anh thì sẽ không ai quan tâm bố, tuy có thể mời bảo mẫu nhưng không làm được tốt như anh, nhỡ mời trúng phải bảo mẫu lòng dạ hiểm độc, có lẽ bố sẽ mất sớm.""Cho nên mặc kệ anh thương tổn em như thế nào em cũng sẽ không ly hôn với anh, bởi vì chỉ có anh chăm sóc bố em mới yên tâm, bố cũng có hy vọng trở lại bình thường.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...